Đại Ngụy Đế Quốc (Dịch)

Chương 659 - Chương 717: Chiến Trường Tây Lộ, Ngụy Ky Đến

Chương 717: Chiến Trường Tây Lộ, Ngụy Ky Đến Chương 717: Chiến Trường Tây Lộ, Ngụy Ky ĐếnChương 717: Chiến Trường Tây Lộ, Ngụy Ky Đến

5 vạn Ngụy quốc ky binh, ở phương bắc không tính là gì, dù sao Hàn quốc ky binh có rất nhiều.

Nhưng ở phương nam, 5 vạn ky binh là lực lượng khiến người ta đau đầu.

Vì sao?

Vì Sở quốc không có ky binh.

Tuy nói dưới trướng Cảnh Xá, Khuất Bình, Hạng Bồi, Hạng Mạt, Hùng Thác, hoặc nhiều hoặc ít có một chi ky binh, nhưng số lượng không nhiều, nhiều nhất chỉ có mấy trăm người.

Ngoài ra, Sở quốc chính quân, không hề có ky binh biên chế.

Trước đây, khi Triệu Hoằng Nhuận nghe việc này, cũng ngạc nhiên. Bất kể Sở quốc vì nguyên nhân gì, không có ky binh, giờ khắc này, Sở quốc rốt cuộc nếm trải sự thiếu linh hoạt.

Giữa tháng 9, Hùng Ngô phong ấp, Cố Lăng huyện bị Xuyên Bắc cung ky và Du Mã ky cướp bóc.

Sau đó, Cốc Lương Uy cùng Vu Mã Tiêu, tổ chức 5 vạn dân phu cùng mấy nghìn xe ngựa, tiếp quản chiến lợi phẩm do ky binh cướp được, không chỉ của cải của Hùng Ngô, ngay cả dân chúng cũng mang về Thương Thủy huyện.

Trong thời kỳ này, Hùng Hổ mấy lần giả vờ chống lại, sau đó tỏ ra không địch lại được, từ Cố Lăng huyện rút về, tử thủ Bình Dư huyện.

Dù Hùng Hổ lên án hành vi của Xuyên Bắc cung ky, nhưng trong lòng hắn vẫn rất vui vẻ.

Hắn đứng về phe Hùng Thác, sao có thể giúp Hùng Ngô?

Hùng Hổ không bỏ đá xuống giếng đã rất tốt.

Đối với Hùng Hổ, Tây Lặc và Du Mã làm như không thấy.

Thứ nhất, Hùng Hổ cùng Thương Thủy huyện có quan hệ, thứ hai, Hùng Hổ phong ấp đã không còn gì để cướp.

Kết quả là, Cố Lăng huyện có 3 vạn quân phòng thủ bị cướp bóc, mà Bình Dư huyện chỉ có vạn quân, lại gió êm sóng lặng.

Đến cuối tháng 9, Xuyên Bắc cung ky cùng Du Mã ky tiếp tục thâm nhập Sở quốc, đánh thành trì lớn thứ 2 trong phong ấp Hùng Ngô, Khổ huyện.

Trong lúc đó, Xuyên Bắc cung ky thể hiện tuyệt kỹ cưỡi ngựa, trong khoảnh khắc ngựa nhảy lên, bắn tên lên tường thành. Du Mã ở một bên thấy rất rõ: Chỉ thấy Xuyên Bắc cung ky bố trí mấy nghìn quân ở bốn phía tường thành, trăm người một đội, cưỡi chiến mã chạy vòng, ky binh cho ngựa nhảy cao, đồng thời nhanh chóng bắn tên.

Du Mã chỉ thấy khổ cho quân thủ thành, tên băn liên tục lên tường thành, khiến quân Sở khổ không thể tả.

Vì sao khổ không thể tả?

Cung của Xuyên Bắc ky binh đã bắn xa hơn cung bình thường, huống chỉ bọn hẳn dùng kỹ thuật cưỡi ngựa, khiến cự ly bắn tên vượt xa cả khoảng cách bản nỏ.

Tuyệt kỹ này khiến Du Mã ngạc nhiên.

Nghe đồn Yết tộc ky binh nhiều lần đánh Đại Ngụy biên cương, tàn sát vô số, tưởng chỉ là nói quá, không ngờ... Đám dị tộc ky binh này, đúng là có năng lực! Thầm nghĩ trong lòng, Du Mã thay đổi quan điểm về ky binh dị tộc, hắn không thể không thừa nhận, đối phương mạnh hơn ky binh Ngụy quốc.

Ngay khi Du Mã suy nghĩ miên man, gia tộc trong thành, mở cửa đầu hàng.

Vì Xuyên Bắc ky binh dùng tên lửa, nếu tiếp tục bắn, toàn bộ Khổ huyện sẽ bị đốt sạch.

Mà gia tộc trong thành nghe được tiếng gió, biết được Ngụy quốc đối xử với người Sở khá tốt.

Đối với quý tộc thì lấy hết tài sản, nhưng tốt xấu có thể giữ được tính mạng.

Cuối cùng, chỉ trong 2 ngày, Khổ huyện thất thủ.

Tây Lặc cùng Du Mã đóng quân ở Khổ huyện 2 ngày, tu chỉnh một phen, đợi Vu Mã Tiêu dẫn theo mấy ngàn xe ngựa đến, liền giao lại cho Vu Mã Tiêu, lần nữa xuất quân đánh sâu vào Sở quốc.

Về việc này, Cốc Lương Uy và Vu Mã Tiêu có thể nói là vừa yêu vừa hận.

Yêu là, Xuyên Bắc ky binh và Du Mã quân thế như chẻ tre đánh vào Sở quốc.

Hai người bọn họ chỉ cần dẫn người đi thu của cải là được.

Nhìn vô số bảo vật được chuyển đến Thương Thủy huyện, Cốc Lương Uy và Vu Mã Tiêu trong lòng hoan hỉ.

Tuy mấy thứ này không thuộc vê bọn họ, nhưng Túc vương cực kỳ hào phóng trong việc ban thưởng. .

Ở Thương Thủy huyện trong 2 năm, bọn hắn kiếm nhiều hơn 20 năm làm tướng Sở.

Hận là, Xuyên Bắc ky binh và Du Mã quân tiến triển quá nhanh, bọn hắn có chiến mã để đi, nhanh hơn bô binh không biết bao nhiêu.

Vu Mã Tiêu và Cốc Lương Uy mỗi khi dẫn quân đến một huyện thu của cải, Du Mã quân thám báo lại đến giục, đại khái: thành tiếp theo đã xong, các người nhanh chóng đến.

Đối với việc này, Cốc Lương Uy và Vu Mã Tiêu chửi rủa trong lòng, bọn hắn ngày đêm đi gấp, thậm chí còn trả thêm tiền cho dân phu, để bọn hắn tăng giờ làm việc, cũng không đuổi kịp tốc độ tiến công.

Nhưng sau khi măng, Cốc Lương Uy và Vu Mã Tiêu chỉ có thể đàng hoàng đi tiếp quản thành trì, vì tiền bạc, bọn hắn nhịn.

Cuối tháng 9, Xuyên Bắc ky binh và Du Mã quân tới gần Đồng Khâu, nhưng thấy trên tường thành là cờ của Bình Dư Quân, 2 đội ky binh Ngụy lướt qua Hạng thủy, chuẩn bị đánh Tân Thê.

Vì Đồng Khâu thuộc Hạng thành, mà Hạng thành là phong ấp Hùng Hổ, nên không có giá trị.

Kết quả là, Hùng Hổ chạy đến Đồng Khâu, lại kiếm thêm công huân: để quân Ngụy không chiến mà lui.

Nhưng trên đường Xuyên Bắc ky binh và Du Mã tiến công Tân Thê, 2 đội ky binh đã gặp trở ngại.

Vì đông nam Tân Thê, đại khái ngoài 30 dặm, chính là Tân Dương, tức Hạng Bồi phong ấp.

Nên khi đánh Tân Thê, Tây Lặc và Du Mã gặp Tân Dương quân chỉ viện Tân Thê.

Không phải Hạng Bồi chỉ biết bảo vệ bản thân phong ấp. Chỉ là khi Hạng Bồi nghe tin ky binh nước Ngụy tấn công phong ấp Hùng Ngô và phái ra quân chi viện, Tây Lặc và Du Mã đã đẩy chiến tuyến đến Tân Thê.

Chỉ tiếc, tuy Hạng Bồi đã phái ra quân chỉ viện, nhưng Tân Thê vẫn thất thủ.

Vì tướng lĩnh Trần An được Hạng Bồi phái ra, lựa chọn tử thủ, kết quả bị Xuyên Bắc ky binh dùng kỹ thuật cưỡi ngựa đánh cho khốn khổ.

Sau đó, khi Trấn An lấy hết can đảm, dẫn quân xuất kích, định cùng ky binh quyết chiến ở bên ngoài, kết quả, mấy vạn Tân Dương quân bị ky binh Ngụy quốc tận diệt.

Ngay cả Trần An cũng chết trong loạn quân.

Đến tận đây, Hạng Bồi vì trợ giúp Tân Thê mà phái ra 5 vạn Tân Dương chính quân, có thể nói toàn quân bị diệt, chỉ có tàn binh liều mạng chạy về Tân Dương, mang tin dữ đến cho Hạng Bồi.

Vì vậy, không trách Hạng Bồi không lộ diện ở chiến trường Cự Dương, vì ky binh Ngụy quốc khiến hắn chịu áp lực.

Cuối tháng 9, Xuyên Bắc ky binh và Du Mã quân đã khống chế vùng Tân Thê, đến Tân Dương, lại bị Hạng Bồi liều chết chống lại, nên tạm thời đóng quân ở Tân Thê.

Trong lúc đó, Du Mã thấy Xuyên Bắc ky binh chiếm hết vinh quang, hy vọng một lần nữa lấy lại huy hoàng cho Nãng quận Du Mã, vì thế tự mình ra trận, chọn dùng Nãng quận Du Mã chiến thuật, chủ động xuất kích, đã khống chế vùng ngoài Tân Dương huyện, cắt đứt liên hệ giữa Tân Dương và các khu vực khác.

Kể từ đó, Hạng Mạt trú đóng ở Phòng Chung, càng lúc càng khó.

Trước đó, Hạng Bồi còn lục tục phái quân vận lương, tuy nói không đủ để Hạng Mạt tấn công Trất huyện, nhưng ít ra đủ để quân Hạng Mạt sống sót.

Nhưng Xuyên Bắc ky binh và Du Mã quân đã cắt đứt con đường vận lương này.

Toàn bộ chiến trường phía tây, quân Sở càng lúc càng khó. Chương 718: Ly Gián Dư Thừa

Quân Sở gặp khó, quân Ngụy tất nhiên dễ dàng hơn.

Đầu tiên, Yên Lăng quân và Thương Thủy quân dần dần nắm giữ du kích tinh túy, đánh lén quân Sở càng thêm thuận buồm xuôi gió.

Nhất là Nhiễm Đằng đội, Hạng Cách đội, Trương Minh đội, đã thành cái đỉnh trong mắt quân Sở.

Như 5 vạn Chướng Dương quân do đại tướng Chu Chinh chỉ huy.

Cứ tưởng một đội quân 5 vạn người, có vô số quân doanh, chiếm yếu điểm ở Cự Dương huyện, lại bị 3 thiên nhân đội quấy rối, ứng phó khó khăn.

Chu Chinh không chỉ một lần đặt bẫy, hy vọng có thể bao vây tiêu diệt, nhưng 3 thiên nhân đội đều có 10 Thanh Nha chúng.

Được Thanh Nha chúng chỉ dẫn, 3 thiên nhân đội liên tục thoát khỏi sự truy bắt của Chu Chinh, khiến hắn tức tối.

Đáng nhắc tới, tiếng vang lớn nhất không thuộc về 3 thiên nhân đội ở trêm, mà là Yên Lăng quân thiên nhân đội, Cống Anh đội.

Mấy ngày trước, thiên nhân tướng Cống Anh cùng huynh đệ của hắn, ngũ bách tướng Cống Phu, thừa dịp đại tướng Từ Ky chưa chuẩn bị, dạ tập 5 vạn quân, thiêu 3 tòa quân doanh, trong lúc hỗn loạn còn giết một nhị thiên tướng, suýt nữa thành công đốt Từ Ky đại doanh.

Từ Ky sáng sớm đã tập hợp 1 vạn quân tìm kiếm, bị Yên Lăng quân và Thương Thủy quân phục kích, cuối cùng vô công mà về. Đợi tiên tuyến chiến báo truyền tới Triệu Hoằng Nhuận, ngay cả Triệu Hoằng Nhuận cũng kinh ngạc trước sự to gan của Cống Anh , Cống Phu.

"Chỉ dựa vào một thiên nhân đội, lại dám dạ tập doanh trại 5 vạn quân... Đúng là huynh đệ, sách sách."

Triệu Hoằng Nhuận cảm thán.

Hắn cũng không xa lạ gì Cống Anh, Cống Phu, sau chuyện ở Yên Lăng, Triệu Hoằng Nhuận thấy có hơi bạc đãi Cống thị, liền để Yến Mặc thu 2 huynh đệ, cho bọn hắn làm ngũ bách tướng trong Yên Lăng quân.

Có quân chức, địa vị Cống thị lập tức thay đổi, coi như bù đắp cho bọn hẳn.

Không ngờ, 2 huynh đệ lại có bản lĩnh.

Trái lại Nhiễm Đằng, Hạng Cách, Trương Minh chưa đáp ứng kỳ vọng của hắn.

Cứ từ từ, dù sao trận chiến này còn rất dài...

Triệu Hoằng Nhuận thở dài lắc đầu, tiếp tục viết thư.

Vệ Kiêu nhìn thấy, cười hỏi: "điện hạ, người đang viết thư cho thục phi nương nương?"

Thục phi nương nương, tức Trầm thục phi.

Nghe thế, Triệu Hoằng Nhuận cười khổ, nhìn tình huống trước mắt, đâu có dư thừa binh lực phái đến Đại Lương, gửi gia thư.

Nhiều nhất là khi gửi chiến báo, bí mật gửi gia thư, để phụ vương giao cho mẫu phi.

"Ta viết thư cho Hùng Thác." Triệu Hoằng Nhuận giải thích.

"Hùng Thác?" Vệ Kiêu ngẩn người, không hiểu hỏi: "Lúc này viết thư cho Hùng Thác?"

Lập trường của hai bên bây giờ, thích hợp viết thư cho Hùng Thác sao?

Nghĩ đi nghĩ lại, Vệ Kiêu liền hiểu, cười nói: "ty chức hiểu, điện hạ muốn ly gián”

Triệu Hoằng Nhuận nở nụ cười.

Vệ Kiêu đoán không sai, Triệu Hoằng Nhuận lần này viết thư cho Hùng Thác, chính là vì ly gián, đả kích Hùng Thác.

Ở Cự Dương huyện, chỉ có Hùng Thác hiểu rõ hắn, nếu Hùng Thác bày mưu tính kế, đối với Triệu Hoằng Nhuận mà nói, cũng là phiền phức.

Cho nên Triệu Hoằng Nhuận viết phong thư, vu khống Hùng Thác, không đến mức để Hùng Thác bị buộc tội thông đồng kẻ địch, nhưng không để Hùng Thác được tin tưởng.

Kỳ thực, Triệu Hoằng Nhuận đã định viết từ mấy ngày trước, chẳng qua Hùng Ngô đột nhiên tấn công, lại thêm Hạng Mạt dùng thủy công, Triệu Hoằng Nhuận không có thời gian viết mà thôi.

Nhưng nếu Triệu Hoằng Nhuận biết Hùng Thác nghĩ gì, chỉ sợ cũng không làm chuyện dư thừa.

Vì Hùng Thác không hề giúp Cự Dương huyện, thậm chí còn định mượn tay Triệu Hoằng Nhuận diệt trừ Hùng Lý.

Chỉ có thể nói, phong thư này còn giúp Hùng Thác một tay, để Hùng Thác không cần vì Cự Dương huyện mà chiến.

Bức thư được đưa đến tay Hùng Thác. Hùng Thác thu được thư, biểu cảm kỳ lạ.

Vì trong thư, Triệu Hoằng Nhuận cảm tạ Hùng Thác, đã "xúi giục" Hùng Ngô tiến công Trất Huyện.

Cuối cùng, Triệu Hoằng Nhuận ở trong thư viết: nếu Hùng Thác đã làm xong lời hứa, thì Triệu Hoằng Nhuận cũng làm theo lời hứa, không động đến phong ấp Hùng Thác.

Vu khống, vu khống trắng trợn!

Hơn nữa bức thư như một bản nháp, gạch xóa rất nhiều.

Vì vậy, Hùng Thác vừa nhìn thư, hắn đã hiểu: Cơ Nhuận kiêng ky hắn.

Thật là làm điều thừa... Bản công tử vốn không định giúp Cự Dương quân, cần gì làm điều thừa?

Cầm bức thư, Hùng Thác lắc đầu. Đáy lòng hắn lại vui vẻ.

Hành động của Triệu Hoằng Nhuận đồng nghĩa, vị công tử nước Ngụy này kiêng ky hắn.

"Hắc!" Hùng Thác nhịn không được cười lên.

Ở bên, Tử Xa Sư kinh hãi nói: "Công tử, ngài còn cười được? Cơ Nhuận đưa thư, rõ ràng không có ý tốt! ... Nên nhanh chóng thiêu hủy."

Nói xong, hắn lấy bức thư, định đốt, nhưng lại bị Hùng Thác ngăn lại.

"Không thể." Hùng Thác lắc đầu, nghiêm túc nói: "Cơ Nhuận phái người đưa thư, ngươi cho rằng có thể giấu được Hùng Ngô? Nếu bản công tử hủy thư, ngược lại giống như bản công tử chột dạ."

Hùng Thác đoán không sai. Không lâu sau, Hùng Ngô liền dẫn Công Dương Uẩn, Công Dương Toản đến, bộ dáng như muốn hỏi tội, tới chỗ Hùng Thác chất vấn: "Hùng Thác, nghe nói Cơ Nhuận phái người đưa thư cho ngươi, chẳng lẽ ngươi lén thông đồng với địch?"

"Nói vô căn cứ."

Hùng Thác sớm đoán được Hùng Ngô sẽ đến, nên không kinh ngạc, cũng không giải thích với đệ đệ, quay sang giải thích cho Công Dương Uẩn, Công Dương Toản: "Bản công tử ở tây Sở, từng cùng Cơ Nhuận tiếp xúc, hai bên hiểu rõ nhau, chắc hẳn biết ta ở Cự Dương, nên đưa thư tới để ly gián."

Công Dương Uẩn, Công Dương Toản liếc nhau.

Bọn hắn không tin Hùng Thác thông địch, dù sao Hùng Thác cũng là con Sở Vương, nên Hùng Thác có lý do gì ruồng bỏ quốc gia?

Nói là Hùng Thác thông đồng với địch, chẳng bằng nói là Cơ Nhuận cố ý ly gián.

Lần này bọn hắn đến, chẳng qua là Hùng Ngô mời, không tiện từ chối.

Vì giải quyết phiền toái, Công Dương Uẩn chắp tay nói: "Còn xin Thác công tử đưa thư ra, nếu là Cơ Nhuận quỷ kế, tại hạ sẽ vì công tử chứng minh trong sạch."

Hùng Thác nghe vậy không do dự, đưa thư ra, còn chưa đưa tới tay Công Dương Uẩn, Công Dương Toản, đã bị Hùng Ngô đoạt lấy.

Hùng Ngô xem thư, ngay sau đó đắc ý cười: "Hùng Thác, ngươi còn nói bản thân không thông đồng với địch? Không nhắc đến trong thư nói âm mưu mưu hại bản công tử, bản công tử hỏi ngươi, ngươi vì sao loạn sửa nội dung bức thư?"

Cái gì? !

Công Dương Uẩn, Công Dương Toản sắc mặt thay đổi, đến gần Hùng Ngô, trong thư không chỉ viết Cơ Nhuận và Hùng Thác "âm mưu hãm hại" Hùng Ngô, còn thấy trong thư có nhiều dấu vết sửa đổi.

Điều này khiến ánh mắt hai vị công khanh nhìn Hùng Thác có sự thay đổi.

Hùng Thác vần bình tĩnh, điềm đạm nói: "thư này lúc đưa tới đã như vậy."

"Cáp!" Hùng Ngô cười giận nói: "Cơ Nhuận là kẻ khôn khéo, lẽ nào gửi bản nháp cho ngươi."

"Hắn đương nhiên không nhầm, mà là tâm tư cẩn thận." Liếc Hùng Ngô, Hùng Thác chắp tay với Công Dương Uẩn và Công Dương Toản, nghiêm túc nói: "hai vị đại nhân là Đại Sở danh sĩ, chắc hẳn có thể nhìn thấu Cơ Nhuận quỷ kế."

Công Dương Uẩn, Công Dương Toản liếc nhau , tỉ mỉ nhìn bức thư, dân không còn nghi ngờ.

Dù sao, Hùng Ngô 8 vạn đại quân bị diệt bởi thủy công của Hạng Mạt, là sự việc bất ngờ, nếu Ngụy công tử đoán trước mọi việc, vậy thật quá tà môn.

Nhưng nói như vậy, việc đề cử Hùng Thác chỉ huy cuộc chiến ở Cự Dương đã bị hủy.

Công Dương Uẩn, Công Dương Toản không biết Hùng Thác ý nghĩ, thâm thấy tiếc cho vị công tử này.

Đồng thời, bọn hắn càng thêm quyết tâm phái người ám sát công tử Nhuận.

Hai người bọn họ cũng không biết, lúc này, Hắc Nha dưới trướng Triệu Hoằng Nhuận đang trên đường tới, hành vi của 2 người, chẳng những không thể thay đổi cục diện, ngược lại còn khiến trận chiến trở nên kịch liệt hơn.
Bình Luận (0)
Comment