Đại Ngụy Đế Quốc (Dịch)

Chương 660 - Chương 719: Đầu Tháng 10

Chương 719: Đầu Tháng 10 Chương 719: Đầu Tháng 10Chương 719: Đầu Tháng 10

Tây Lặc và Du Mã đến, Triệu Hoằng Nhuận không biết, vì ở giữa ngăn cách bởi Hạng Mạt và Hạng Bồi.

So với quân Sở ngày càng khổ, Triệu Hoằng Nhuận mấy ngày gần đây khá thoải mái, Tôn Thúc Kha, Xà Ly, Kiền Bí khi đến chỗ Triệu Hoằng Nhuận, người sau đang cầm một quyển sách của Sở, xem thích thú.

Xuất phát từ tò mò, Tôn Thúc Kha nhìn vài lần, mới phát hiện đó là một quyển sách nói về thân ma nước Sở.

"Túc Vương điện hạ cũng thích đọc loại sách quỷ thân này?" Xà Ly hỏi trước.

Sở dĩ hắn hỏi, là vì sách trong tay Triệu Hoằng Nhuận được dùng để dạy trẻ nhỏ. Trong sách khuyên người ta học tốt, trung quân ái quốc, hiếu thuận phụ mẫu, bất hiếu sẽ bị yêu quái ăn thịt, bị sét đánh chết.ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Triệu Hoằng Nhuận đọc sách này, vì hắn quá rảnh rỗi, đọc mấy quyển sách quỷ thần cũng chỉ để giết thời gian.

"Rảnh rỗi thì đọc, dù sao loại sách khuyến khích người ta học tốt, đọc cũng không sai." Triệu Hoằng Nhuận cười đáp.

Nói xong, Triệu Hoằng Nhuận cân nhắc quyển sách trong tay, vừa cười vừa nói: "Lại nói, bản vương thấy trong sách có rất nhiều câu chuyện có ý nghĩa, chuẩn bị hơi thay đổi, dịch sang chữ Ngụy, lưu truyền vào Đại Ngụy... Mấy vị sẽ không để tâm chứ?"

Tôn Thúc Kha, Xà Ly, Kiền Bí ngẩn người, ngay sau đó, bày tỏ bản thân không phản đối, trái lại bọn hắn còn vui vẻ.

Nếu Triệu Hoằng Nhuận đưa những quyển sách thần thoại của Sở đến nước Ngụy, sẽ là niềm tự hào của người Sở.

Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận hài lòng mỉm cười, giao sách cho Vệ Kiêu, nói với hẳn: "giữ cẩn thận, ngày sau giao cho Lễ Bộ , sách này có thể dùng để giáo dục"

"Rõ." Vệ Kiêu nghiêm túc nhận sách.

Khó trách hắn nghiêm túc, ở thời đại này, không phải ai cũng có thể xuất bản sách, nên sách vẫn tương đối quý. .

Lúc đó, thái tử Hoằng Lễ từng dùng cách lập ngôn mở rộng danh tiếng, chỉ tiếc bị Triệu Hoằng Nhuận phá hỏng.

Vệ Kiêu cẩn thận đặt quyển sách vào rương gõ, chiếc rương này, đặt những quyển sách có ý nghĩa giáo dục Triệu Hoằng Nhuận đã đọc qua Ở bên, Mục Thanh nhún vai nói: "Điện hạ, dân chúng trong nước đa số không biết chữ, ngài có đưa sách cho bọn hắn, bọn hắn cũng không hiểu? ... Bọn hắn cả tên mình cũng không biết viết." Dừng một lúc, hắn phức tạp nói: "So với thứ này, dân chúng chỉ càng quan tâm đấn việc lấp đầy cái bụng."

Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy trầm mặc.

Mục Thanh nói không sai, nhưng Triệu Hoằng Nhuận tin tưởng, những quyển sách này sớm muộn cũng dùng tới.

Tuy nhiên, vừa nghĩ tới việc giáo hóa người dân sẽ mất vài năm, mấy chục năm, mấy trăm năm đến hơn ngàn năm, cho dù là Triệu Hoằng Nhuận cũng thấy bối rối.

Lắc đầu, hắn đổi chủ đề, hỏi Tôn Thúc Kha: "Tương thành tình huống thế nào?"

Tôn Thúc Kha ánh mắt phức tạp nhìn Triệu Hoằng Nhuận.

Ở Sở quốc, những quyển sách này đã mất đi ý nghĩa tôn tại: quý tộc biết chữ, đại đa số đều muốn vơ vét của cải, hoặc là sống hưởng lạc, đâu còn quan tâm những quyển sách dạy con người này; về phần bình dân, sách trong họ còn chẳng bằng bó củi.

Đại quốc trước kia, đã không còn...

Tôn Thúc Kha lặng lẽ thở dài.

"Tôn thúc?" Kiền Bí kinh ngạc liếc Tôn Thúc Kha , thấp giọng nhắc nhở: "Túc Vương điện hạ hỏi người."

Tôn Thúc Kha sực tỉnh, liên tục xin lỗi Triệu Hoằng Nhuận.

"Tôn thúc tướng quân chẳng lẽ có tâm sự?" Triệu Hoằng Nhuận tò mò hỏi.

Tôn Thúc Kha cười khổ, so với vị điện hạ trước mặt, ấp quân hắn từng phục vụ, Hùng Lý, chẳng là gì cả.

Tôn Thúc Kha càng lúc càng cảm thấy Hùng Lý không xứng đáng làm ấp quân.

"Tương thành... Địch Hoàng đại nhân đã dàn xếp ổn thỏa dân chúng. À, nhân tiện, Địch Hoàng đại nhân còn nhờ mạt tướng truyền lời cho Túc Vương điện hạ, hắn nói vì ổn định này bình dân, từ trong đó tuyển mấy người làm "dân trưởng", trong đó có vài người xuất thân tiểu thị tộc, nhưng danh dự khá tốt... Xin Túc Vương điện hạ thứ cho hắn tự tiện chủ trương." Tôn Thúc Kha cung kính nói.

"Ồ." Triệu Hoằng Nhuận gật đầu, nói với Mục Thanh: "Mục Thanh, ngươi không phải nhàn rỗi sao? Đi Tương thành, nói cho Địch Hoàng, hắn làm rất tốt. Mặt khác nói cho hắn biết, Tương thành, do hắn làm chủ."

Mục Thanh liền khổ ra mặt, tuy nói hẳn rất rảnh, nhưng cũng không muốn đi Tương thành, hắn vội vàng chạy ra ngoài, hét lên: "Điện hạ, ta vẫn nên tìm mấy Túc Vương vệ, giao cho bọn hắn."

Nói đến đây, hắn chạy mất dạng.

Triệu Hoằng Nhuận cùng Vệ Kiêu lắc đầu.

Tôn Thúc Kha tuy cảm thấy buồn cười, nhưng không dám công khai cười Mục Thanh, dù sao Mục Thanh vẫn là 'Túc vương tâm phúc.

Vì vậy, Tôn Thúc Kha đổi chủ đề: "lại nói, Túc Vương điện hạ, khi mạt tướng đến Tương thành, nghe nói ở Mạnh sơn, còn có một tướng Sở tên Đấu Liêm đang cố thủ?" Triệu Hoằng Nhuận hứng thú, hiếu kỳ hỏi: "Ngươi nghe qua Đấu Liêm?"

Tôn Thúc Kha cười giải thích: "nghe nói qua, nhưng chưa từng tiếp xúc... Người này là là con cháu Đấu thị, Đấu thị cũng là danh môn, điện hạ muốn hàng phục người này, không dễ."

Triệu Hoằng Nhuận sửng sốt, hắn tuy muốn chiêu hàng Đấu Liêm, nhưng đến nay vẫn chưa có hành động.

Sở dĩ không đánh Đấu Liêm, chẳng qua là thấy Đấu Liêm không uy hiếp được quân Nguy.

Nhưng sau khi nghĩ lại, hắn liền hiểu, có lẽ là do Địch Hoàng làm.

Quên đi, để Địch Hoàng tự lo.

Lắc đầu, Triệu Hoằng Nhuận cười nói: "ừm, gân đây đang rảnh, mà 3 vị tướng quân một đường khổ cực, tạm thời đi nghỉ... Hiện tại, quân ta đã công sang bờ nam, bản vương nghĩ, Kỳ hà bờ nam cũng có người dân khổ cực, bản vương hy vọng 3 vị, lại hộ tống người dân ở đó đến Tương thành.

Nghe vậy, 3 Tôn Thúc Kha nhìn nhau, biểu cảm kỳ lạ

Hả?

Triệu Hoằng Nhuận vẻ mặt bối rối.

Lúc này, Tôn Thúc Kha hít sâu một hơi, chắp tay nói: "Túc Vương điện hạ, nghe nói quân ta đang tấn công Chính Dương, mạt tướng hy vọng có thể góp sức."

Ai?

Triệu Hoằng Nhuận càng thêm không hiểu, vì Tôn Thúc Kha không muốn gặp lại Hùng Lý trên chiến trường, lúc này mới phụ trách hộ tống Sở dân, sao lại thay đổi? Vì công huân?

Triệu Hoằng Nhuận không tin Tôn Thúc Kha là người như vậy.

Đoán được Triệu Hoằng Nhuận ngạc nhiên, Tôn Thúc Kha trâm trọng nói: "Túc Vương điện hạ minh giám, đã nhiêu ngày , mạt tướng ba ngày hộ tống bình dân, tận mắt thấy đủ loại... So với điện hạ, hành vi của Hùng Lý mấy năm nay, tội lỗi chồng chất. 3 người chúng đã quy hàng Đại Ngụy, nhưng trước khi đi, hy vọng Túc Vương điện hạ cho phép bọn ta chuộc tội, vì Sở quốc làm một chuyện cuối cùng..."

Một chuyện cuối cùng, không cân Tôn Thúc Kha nói, Triệu Hoằng Nhuận cũng đoán được.

Việc này có thể...

Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày.

Trong suy nghĩ của hắn, loại như Hùng Lý có càng nhiều càng tốt, vì chỉ cần có đám người này, Sở quốc sẽ rất khó vùng lên, nhưng nhìn 3 người kiên quyết , Triệu Hoằng Nhuận hơi chần chờ.

Nghĩ một lúc, Triệu Hoằng Nhuận nặng nề gật đầu, nói: "được! Như vậy, ba người các ngươi ở dưới trướng bản vương, chờ đến thời cơ, vì bản vương công phá Cự Dương!"

"Tuân lệnh!" Tôn Thúc Kha, Xà Ly , Kiền Bí kích động chắp tay.

Sau khi 3 người rời khỏi, Triệu Hoằng Nhuận mới thở dài, lắc đầu: "Một việc mua bán lỗ vốn."

Bên cạnh, Vệ Kiêu buồn cười, vì thế khuyên nhủ: "Điện hạ, ty chức không thấy đây là việc mua bán lỗ vốn... Điện hạ hành động sẽ được lòng trung thành của 3 người."

"Nói thì như thế..." Triệu Hoằng Nhuận đang nói, bỗng nhiên Lữ Mục từ ngoài phòng đi vào, chắp tay nói: "Điện hạ, mới vừa có binh sĩ báo lại, bờ nam Kỳ hà, có vạn dân Sở tụ tập, những người này nghĩ cách qua sông, bảo là muốn nương tựa điện hạ ngài... Binh sĩ canh phòng không dám chủ trương."

"Hả?"

Triệu Hoằng Nhuận bất ngờ, rồi vừa cười vừa nói: "Nghĩ không ra, danh tiếng quân Ngụy, có thể để bình dân chủ động đầu hàng, ha ha, vô cùng tốt vô cùng tốt... Vừa hay, để Tôn Thúc Kha đi xử lý."

"Rõ"

Lữ Mục chắp tay lui ra.
Bình Luận (0)
Comment