Chương 733: Ngày Đầu Năm Mới Đêm giao thừa, Triệu Hoằng Nhuận
Chương 733: Ngày Đầu Năm Mới Đêm giao thừa, Triệu Hoằng NhuậnChương 733: Ngày Đầu Năm Mới Đêm giao thừa, Triệu Hoằng Nhuận
không thể về Đại Lương, hắn mời tất cả
các tướng lĩnh, ăn một bữa tiệc tất niên.
Vì yêu cầu này, quân đội hậu cần của Tề quốc cực ghét Triệu Hoằng Nhuận, trong lúc trời đông lạnh giá, lại yêu cầu rượu và gia súc.
Cũng may, tuy con đường vận chuyển khó khăn, nhưng trên đường không bị quân Ngụy tập kích.
Sau khi dỡ gia súc và rượu xuống, quân hậu cần hung hăng rời khỏi, còn quân Nguy thì lại mừng rỡ, tuy gần nhất, quân Ngụy không gặp vấn đề lương thảo, nhưng ăn cũng không ngon, buổi sang thịt muối rau muối, tối vẫn rau muối thịt muối, hôm nay nghe Túc Vương điện hạ yêu cầu gia súc và rượu để ăn mừng năm mới, ai cũng vui vẻ.
2 ngày cuối tháng 12, quân Ngụy tạm dừng huấn luyện, ngược lại vùi đầu vào bếp núc, mấy ngàn con heo chế biến thành canh thịt thơm nức mùi, thám báo quân Sở khi đi giám sát, đã chảy nước miếng khi ngửi thấy
Bỏ chuyện này qua một bên, chiến trường tây lộ không còn gì đáng chú ý.
Cứ như vậy, Triệu Hoằng Nhuận đón năm mới ở một nơi cách Đại Lương hàng ngàn dặm, 17 tuổi, bước vào năm Hồng Đức thứ 19.
Tháng riêng năm Hồng Đức thứ 19, chiến trường tây lộ vẫn bị tuyết cản trở, nhưng gió tuyết đã giảm.
May cho quân Ngụy, vì Triệu Hoằng Nhuận nghĩ ra trò ném tuyết, vừa có thể rèn luyện binh sĩ, vừa cổ vũ sĩ khí, nên quân Ngụy cũng không nhàn rỗi, sĩ khí cũng vẫn duy trì ở mức độ cao.
Trái lại, tình thế quân Sở không mấy lạc quan.
Đầu tiên là Phòng Chung, Hạng Mạt quân.
Đúng như Triệu Hoằng Nhuận đoán, Hạng Mạt quân thiếu lương, vào mùa đông chết rất nhiều người.
Theo Thanh Nha chúng báo. lại, Hạng Mạt quân lạnh chết, đói chết hơn 10 vạn người, còn dư lại là nửa sống nửa chết, lượng lớn binh sĩ, có đầu hàng quân Ngụy, có thì trốn vê gia hương, chết ở trên đường, cho nên binh tướng dưới trướng Hạng Mạt, một nửa cũng chưa tới.
Nhưng có một điểm khiến Triệu Hoằng Nhuận bội phục, Hạng Mạt tuân thủ lời hứa lúc trước, khi nhận được đồ ăn, luôn chia cho thuộc hạ trước, làm hơn 20 vạn Sở binh ủng hộ vị thượng tướng quân này, nhưng cũng khiến vị thượng tướng này bị đói, bị nhiễm phong hàn, liệt giường mất một tháng.
Triệu Hoằng Nhuận sau khi biết chuyện, cố ý phái Lữ Mục dẫn theo một đội Túc Vương vệ tới Phòng Chung, còn dẫn theo hai con heo, một con bò cho Hạng Mạt.
Bỏ qua vấn đề lập trường, Triệu Hoằng Nhuận vẫn vô cùng kính trọng Hạng Mạt.
Sau đó, Hạng Mạt tự tay viết cho Triệu Hoằng Nhuận một phong thư, đại khái là cảm tạ Triệu Hoằng Nhuận khoan dung độ lượng, còn nửa sau, thì khuyên Triệu Hoằng Nhuận lui binh, chớ ảnh hưởng quan hệ bang giao.
Triệu Hoằng Nhuận cười nhạo, rồi vứt bức thư vào đống lửa. Hắn cũng có thể lợi dụng phong thư đi ly gián Sở Vương và Hạng Mạt, chỉ là hành vi này không quang minh, dễ bị lên án.
Về phần ba con gia súc có đến được Hạng Mạt không, Triệu Hoằng Nhuận không quan tâm, dù sao hắn đã làm xong chuyện quý tộc nên làm.
3 con gia súc đổi được tình hữu nghị của Hạng Mạt, theo Triệu Hoằng Nhuận đã là kiếm đủ.
Tuy tình hữu nghị không thể khuyên hàng Hạng Mạt, cũng không để Hạng Mạt nương tay trong cuộc chiến, nhiều nhất, là khi Triệu Hoằng Nhuận bất hạnh rơi vào tay Hạng Mạt, Hạng Mạt có thể nể tình, không giết Triệu Hoằng Nhuận mà thôi.
Nhưng theo Triệu Hoằng Nhuận, vậy là đủ rồi, dù sao hắn chỉ muốn kết giao hào kiệt thông qua hành động này.
So với Hạng Mạt đang quẫn bách, tình hình Cảnh Xá tốt hơn nhiều, nhưng khiến Triệu Hoằng Nhuận cười trộm là, tuy Cảnh Xá lén học chiêu ném tuyết để huấn luyện quân Sở, giữ sĩ khí quân Sở không giảm, nhưng hiệu quả lại không được tốt lắm.
Không phải dang tiếng Cảnh Xá trong quân Sở không bằng Triệu Hoằng Nhuận trong quân Ngụy, mà là vì hai quân —— nói chính xác là chế độ khác biệt của 2 nước.
Ở Nguy quốc, binh sĩ vẫn là vật tiêu hao trên chiến trường, nhưng ít nhất vẫn có địa vị, nhất là cuộc chiến với nước khác, sẽ được đối đãi như anh hùng, cho dù bất hạnh chết trận, gia quyến vẫn có trợ cấp.
Vì vậy, Ngụy binh chấp nhận quan niệm: vì nước quên mình, cho dù là hàng quân như Yên Lăng quân và Thương Thủy quân, dần coi Ngụy quốc là quốc gia của mình.
Nhưng Sở quốc không được như vậy, bất luận là Sở quốc huyện binh hay Sở quốc chính quân, nhập ngũ đa phần chỉ vì kiếm miếng ăn, bảo vệ quốc gia đối với bọn hắn mà nói, quá mức xa xôi.
Như Triệu Hoằng Nhuận đã đề ra khẩu hiệu: Sở quốc, chẳng qua là quốc gia của Hùng thị và một đám quý tộc, không phải quốc gia của người Sở.
Càng ngày càng nhiều người Sở công nhận cách nói của Triệu Hoằng Nhuận.
Vì điều này, quân Sở quy hàng cũng không nghĩ rằng bản thân đã đưa ra quyết định sai lầm khi đầu hàng kẻ địch, mà binh sĩ dưới trướng Cảnh Xá không nghĩ rằng bản thân đang chiến đấu bảo vệ quốc gia.
Mà càng nhiều là "thân bất do kỷ".
Nói đến "thân bất do kỷ" không thể không nói đến một người, đó chính là Thái Khê huyện công Thái Hậu.
Hơn một tháng qua, Thái Hậu sống không tốt, mỗi ngày ở trong quân doanh, lo lắng.
Vì Thái Khê huyện rơi vào tay quân Ngụy, lúc nghe được tin, Thái Hậu suýt ngất.
Vì sao?
Vì toàn tộc Thái thị đều ở Thái Khê, mà Thái Khê rơi vào tay giặc, đồng nghĩa người thân của Thái Hậu trong tay quân Ngụy.
Thái Hậu nổi giận dẫn quân cứu viện, muốn đoạt lại Thái Khê, nhưng lại thấy quân Ngụy đẩy gia quyến hắn lên tường thành, Thái Hậu kinh hãi, chỉ đành nhượng bộ.
Từ lúc đó, Thái Hậu vẫn đang đợi công tử Nhuận liên lạc.
Vì cho đến giờ, công tử Nhuận không giống người lạm sát quý tộc, mà thích xúi giục người khác, tỷ như Kỳ huyện Nam Môn thị.
Nên Thái Hậu suy đoán, công tử Nhuận sẽ cử người liên lạc với hắn, ép hẳn quy thuận Ngụy quốc, dù sao dưới tay hắn vẫn còn 3 vạn quân.
Nhưng nằm ngoài dự đoán, đã tâm một tháng, công tử Nhuận vẫn chưa có động thái, trái lại, Cảnh Xá đã hai lần phái người, hy vọng hắn tạm giao ra binh quyền.
Tuy tôn kính Cảnh Xá, nhưng Thái Hậu không thể giao binh quyền ra, một khi giao ra thì gia quyến của hắn phải làm sao?
Vì vậy, Thái Hậu sai người giam người của Cảnh Xá lại, từ chối giao ra binh quyền.
Vì chuyện này, Thái Hậu cũng rơi vào tình cảnh khó, hẳn giam người của Cảnh Xá, khiến Chu Chinh dẫn Chướng Dương quân bắt đầu đề phòng hắn, coi hắn là kẻ đầu hàng địch.
Điều này làm Thái Hậu cảm thấy rất oan uổng, xấu hổ vì bản thân ba phải.
Đợi đến cuối tháng giêng, Thái Hậu nhận được thư từ công tử Nhuận.
Trong thư viết rõ, Thái thị trong tay quân Ngụy, nhưng quân Ngụy sẽ không làm hại, tiền đề là Thái Hậu thức thời, giúp quân Ngụy đánh thắng. Chỉ cần làm được, công tử Nhuận bảo đảm an toàn cho Thái thị, cũng cho Thái thị một chỗ đứng ở Ngụy.
Thái Hậu buộc phải chấp nhận.
Kết quả là, vào đầu tháng 2, Thái Hậu mở màn cuộc chiến, tập kích Chu Chinh 5 vạn quân.
Hắn lấy được lòng tin của Chu Chinh, thỏa thuận chia ra 2 đường đánh Thái Khê, sau đó, hắn âm thầm liên lạc quân Ngụy, cùng đánh lén Chướng Dương quân, Chướng Dương quân đại bại.
Trong lúc đó, Tang Nha nhìn chằm chằm Chu Chinh, thừa dịp loạn, cắt đầu Chu Chinh.
Trận đầu tiên trên chiến trường tây lộ mở màn đầy bất ngờ, Thái Khê huyện binh phản bội, Chu Chinh 5 vạn Chướng Dương quân bị đánh bại, đồng nghĩa con đường đến Hào Thượng của quân Ngụy đã mở rộng. Chương 734: Ngày Đầu Năm Mới (2)
"Thái Hậu, đúng là vẫn phản..."
Mấy ngày sau, khi Cảnh Xá biết tin, †âm trạng rất phức tạp.
Hắn đã sớm đoán trước, nên mới phái người đi gặp Thái Hậu, hy vọng có thể tiếp quản binh quyền, chỉ tiếc bị Thái Hậu từ chối
Cảnh Xá bước đến chiếc bàn, nhìn chằm chằm vào bản đồ, nở nụ cười khổ.
"Không ngờ, cuộc chiến lại bắt đầu thế này, rắc rối..."
Hắn cau, nhìn vào vị trí băng thành, trong đầu xuất hiện hình bóng một người trẻ tuổi.
Cơ Nhuận... Đang ép ta hành động trước, tiện dùng chiêu phá chiêu? Cảnh Xá chắp tay sau lưng, đi đi lại lại.
Quân chủ lực nước Ngụy đang ở băng thành, đối phương không có hành động, Cảnh Xá cũng không muốn hành động.
Trong 2 tháng cuối năm ngoái, hẳn cùng công tử Nhuận nhiều lần giao thủ, hắn biết rõ, công tử Nhuận không am hiểu chủ động xuất kích.
Nói chính xác, Cơ Nhuận cũng không phải không am hiểu chủ động xuất kích, mà là chủ động xuất kích xuất hiện kẽ hở.
Dù sao công tử Nhuận còn quá trẻ, thiếu kinh nghiệm.
Nhưng người này giỏi phản kích, khiến người như Cảnh Xá cũng phải sợ hãi.
Người này dường như có một đôi mắt nhìn thấu ý đồ của kẻ thù, liên tục nhìn ra mưu kế của Cảnh Xá.
Chính là nguyên nhân này, bởi vậy , †ại quân Ngụy còn chưa triển khai hành động tiền , Cảnh Xá cũng là án binh bất động.
Không ngờ, trận đầu năm mới, trước tiên hành động cũng không phải là Cơ Nhuận cũng không phải Cảnh Xá, mà là Thái Khê huyện công Thái Hậu, khiến Cảnh Xá gặp phải rắc rối.
Hắn không nghĩ tới, Thái Hậu thực sự dám tạo phản.
Sớm biết như vậy, nên quyết đoán hơn, bắt Thái Hậu.
Cảnh Xá thầm hối hận.
Nhưng cũng không thể trách Cảnh Xá, dù sao Thái Hậu cũng không giống quý tộc thông thường, người này là hậu duệ của Thái quốc bị Sở quốc diệt, năm đó, Sở Vương vì xoa dịu con dân những quốc gia bị Sở quốc diệt, từng lập tổ huấn, không cho phép hậu nhân xâm phạm quyền lợi của quý tộc vong quốc.
Cũng vì thế, Cảnh Xá không dám vi phạm tổ tiên di huấn, chủ động tấn công Thái Hậu, dẫn tới cục diện như hiện tại.
"Người tới, mời Phí Trang, Vô Ngân tướng quân đến đây." Cảnh Xá ra lệnh cho thân binh đứng ngoài.
"Rõ"
2 thân binh rời đi, không lâu sau, Phí Trang và Vô Ngân tới chỗ Cảnh Xá, chắp †ay hành lễ.
"Cảnh Xá đại nhân."
"Ừm." Cảnh Xá gật đầu, ngay sau đó nói: "ta vừa nhận được tin, Thái Khê huyện công Thái Hậu phản chiến thông địch, giúp quân Ngụy đánh bại Chướng Dương quân, Chu Chinh tướng quân cũng chết trận..."
Nghe vậy, Vô Ngân sắc mặt thay đổi, oán giận mắng: "Thái Hậu? Hắn sao dám?!"
Cảnh Xá xua tay, thở dài giải thích: "Tuy nói Thái Hậu phản chiến thống địch, nhưng hẳn cũng bất đắc dĩ... Thái Khê bị quân Ngụy chiếm, Thái thị toàn bộ bị bắt, hắn có thể làm sao?"
Nghe vậy, Vô Ngân bất mãn với quân Ngụy: "Chẳng lẽ Cơ Nhuận lợi dụng Thái Hậu gia quyến uy hiếp? Hừ! Đê tiện!"
"Ha." Cảnh Xá cười khổ.
Đê tiện?
Quả thật đê tiện.
Nhưng để chiến thắng thì cần không từ thủ đoạn.
Đổi lại là Cảnh Xá, lẽ nào chỉ vì nhân nghĩa, lại buông tha cơ hội tốt? Nếu vậy, hắn đã không sống tới lúc này, cũng không có danh tiếng Sở quốc tham thiên trụ.
Huống chi, dù đê tiện, nhưng công tử Nhuận đến giờ vẫn chưa lạm sát vô tội, còn đem lương thảo ra cứu dân Sở.
Lắc đầu, Cảnh Xá đổi chủ đề: "Tạm không nói chuyện này, Cảnh mỗ mời hai vị đến, chính là muốn các ngươi dẫn binh, một người đi Thái Khê, một người đi Hào Thượng."
Phí Trang và Vô Ngân liếc nhau, không bất ngờ lắm.
Thái Hậu phản chiến hàng địch, Chu Chinh binh bại bỏ mình, đồng nghĩa, con đường đến Hào Thượng của quân Ngụy đã thông, tuy trên đường có, 3 vạn Tây Dương quân do Tây Môn Kê chỉ huy, Từ Ky dẫn 5 vạn Bàng Lễ quân, nhưng 8 vạn quân này chống được 10 vạn quân Ngụy sao?
Phí Trang cùng Vô Ngân không tin.
"Cảnh Xá đại nhân đã có sắp xếp cụ thể chưa?" Phí Trang cẩn trọng hỏi.
Cảnh Xá nghe vậy, trầm tư một lúc, cau mày nói: "Ta vốn không muốn hành động trước quân Ngụy, nhưng Cơ Nhuận đã tạo áp lực, ta cũng không tiện án binh bất động... Theo ta phỏng đoán, chậm nhất là đến cuối tháng 2, hoặc có thể là đầu tháng 2, Tê Vương sẽ tấn công Thọ Dĩnh. Mặc dù không rõ tình hình phía đông, nhưng Điên Đam có lẽ cũng sẽ triển khai cường công... Lúc này chỉ còn 10 vạn quân Ngụy chưa đến Thọ Dĩnh."
Nói đến đây, Cảnh Xá lắc đầu, nghiêm trọng nói: "Cần phải cản Cơ Nhuận dẫn binh đến Thọ Dĩnh, bằng không, Tề Lỗ Ngụy đánh Thọ Dĩnh, sẽ đả kích nặng nề sĩ khí quân ta... Cự Dương huyện, ta sẽ tận lực ngăn cản Cơ Nhuận, nhưng người này am hiểu quỷ kế, nếu Cảnh Xá có sơ sẩy phải nhờ vào hai người các ngươi."
"Mạt tướng nhất định sẽ không phụ Cảnh Xá đại nhân." Vô Ngân kiên định nói.
Mà lúc này Phí Trang cũng lộ vẻ do dự, cau mày nói: "Cảnh Xá đại nhân, chỉ dựa vào binh lực dưới trướng chúng ta, sợ không đủ để ngăn quân Ngụy..."
"Yên tâm" Cảnh Xá gật đầu, nói: "Phí Trang, ngươi là người cẩn trọng, ngươi đi giúp Hào Thượng, ta sẽ mời Thác công tử dẫn 10 vạn quân giúp ngươi. Về phần Vô Ngân, ngươi đi Thái Khê, ta sẽ viết 2 phong thư, ngươi phái người giao cho Chính Dương huyện công Tây Môn Kê cùng Từ Ky tướng quân, mời bọn hẳn giúp." Nghe vậy, Phí Trang cùng Vô Ngân hiểu ra.
Nhưng Phí Trang lộ vẻ lo âu: "Cảnh Xá đại nhân, nhưng làm thế, Cự Dương huyện cũng chỉ có hơn 10 vạn binh..."
"Không sao." Cảnh Xá vừa cười vừa nói: "dù chỉ có từng đó, nhưng ta sẽ không để Cự Dương huyện dễ dàng mất như vậy."
Nghe lời ấy, Phí Trang cùng Vô Ngân liếc nhau, lòng bất an biến mất, chủ quân là tam thiên trụ, sao có thể bị đánh bại bởi một đứa nhóc?
Nhưng bọn họ cũng không biết, công tử Nhuận thân ở băng thành, cũng nghĩ như vậy.
Mấy ngày qua, Cự Dương huyện điều động quân đội, đã bị Thanh Nha chúng phát hiện, nhanh chóng truyền tin cho Triệu Hoằng Nhuận. Đối mặt với Cự Dương huyện chỉ còn 10 vạn quân, bất luận Yến Mặc hay Ngũ Ky, đều tỏ vẻ hăng hái, hận không thể công phá thành trì này ngay tức khắc.
Nếu bọn họ có thể đánh hạ Cự Dương huyện, Yên Lăng quân và Thương Thủy quân, sẽ được chia một phần của cải của Hùng Lý, đây là quy tắc Triệu Hoằng Nhuận đặt ra.
Triệu Hoằng Nhuận lại bỏ ý định đánh Cự Dương huyện, ngược lại yêu cầu Yên Lăng quân, Thương Thủy quân cùng 5 vạn quân của Nam Môn Dương tiến sâu vào Sở quốc, nhanh chóng đến Thọ Dĩnh.
Mặc dù các tướng lĩnh đều biết điện hạ muốn nhanh chóng tập hợp với Tề Vương, nhưng mạo hiểm sâm nhập, có ổn không? Yến Mặc đưa ra đề nghị.
"Điện hạ, dẫn quân đi Thọ Dĩnh là việc lớn, nhưng bỏ mặc Cảnh Xá đại nhân không quan tâm, mạt tướng cho rằng không ổn. Nếu quân ta sâm nhập Sở quốc, Cảnh Xá đại nhân rất có thể sẽ cắt đường lương quân ta, hoặc tấn công từ phía sau, đến lúc đó, quân ta hai mặt thụ địch, sẽ gặp họa."
Nghe Yến Mặc nói xong, mặc dù các tướng lĩnh không nói, nhưng từ trong ánh mắt của bọn họ, nhìn ra được, bọn họ nghiêng về đề nghị của Yến Mặc, dù sao Triệu Hoằng Nhuận lựa chọn chiến thuật, thật sự quá mạo hiểm.
Tuy nhiện, Triệu Hoằng Nhuận lại có cái nhìn bất đồng.
"Các ngươi sai rồi, Cảnh Xá ước gì bản vương đánh Cự Dương huyện, bởi vì chỉ như thế, 10 vạn Cự Dương quân mới có đất dụng võ... Nhưng bản vương sẽ không để hắn đạt được mong muốn, Tôn Thúc Kha tướng quân từng tỉ mỉ kể về Hùng Lý, người này tham tài tiếc mạng, chỉ cần bản vương không đánh Cự Dương huyện, hắn sẽ không liều mạng cản quân ta?"
".." sau khi nghe, chư tướng kỳ quái, vẻ mặt như đã hiểu.
Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận. liếc chư tướng, kiên định nói: "Cho dù là Thọ Lăng Quân Cảnh Xá, sợ rằng cũng không thể ép Hùng Lý giao ra 10 vạn Cự Dương quân, kể từ đó, trở ngại trên đường của quân ta thiếu đi 10 vạn quân... Truyền lệnh xuống, quân ta phát động tổng tiến công! Trong vòng 10 ngày, quân ta sẽ đến thẳng Thọ Dĩnh!"
Nghe vậy, chư tướng sững người, sau đó tỉnh táo lại. Lúc này có rất nhiều đội quân chưa trở về, tỷ như Khuất Thăng, lại tỷ như Công Dã Thắng, Tả Khâu Mục, Lữ Trạm,...
Chỉ là tướng lĩnh thì đã có hơn mười vị chưa quay về, càng chưa nói, ngũ thiên tướng, thiên nhân tướng.