Chương 766: Phụ Tử Thường Ngày
Chương 766: Phụ Tử Thường NgàyChương 766: Phụ Tử Thường Ngày
Thương Thủy huyện thành Thương Thủy quận, đây là điều Triệu Hoằng Nhuận không nghĩ tới nhưng phần thưởng này để Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy cao hứng.
Ngụy quốc hình luật quy định rõ ràng về quy mô, quân số huyện, quận.
Lấy Thương Thủy huyện làm ví dụ, Dương Thiệt Đạo đang lên kế hoạch xây dựng Thương Thủy huyện, diện tích của thành trì đã làm trái quy tắc, vì nó đã vượt khỏi cấp quận, gần bằng với Đại Lương.
Chớ nói chi là Thương Thủy quân binh lực cũng vượt xa tiêu chuẩn.
Đại Lương mới có bao nhiêu trú quân? Binh vệ, cấm vệ, lang vệ, lại thêm Tuấn Thủy quân, binh lực ở Đại Lương chỉ có 3 vạn.
Mà Thương Thủy huyện? Ban đầu Thương Thủy quân đã có 3 vạn, bây giờ Thương Thủy quân tăng đến 7,8 vạn.
Cũng may, Triệu Hoằng Nhuận những năm gần đây thường xuyên xuất chinh đại thắng, cho triều đình kiếm được không ít, hơn nữa, hắn là nhi tử Ngụy Vương yêu thích nhất, bằng không, chỉ hành vi đi quá giới hạn, đủ để Ngự Sử đài vạch tội hắn.
Bây giờ, Ngụy Vương thăng Thương Thủy huyện làm Thương Thủy quận, càng phong Triệu Hoằng Nhuận làm Nam Cương đốc soái, trao quyền Triệu Hoằng Nhuận bảo vệ lãnh thổ phía nam, giải quyết tình cảnh lúng túng cho Thương Thủy huyện. Đúng vậy, đem Thương Thủy huyện đề thăng làm Thương Thủy Quận, chỉ là Ngụy Vương cho nhi Tử Triệu Hoằng Nhuận rất nhiều tưởng thưởng một trong số đó.
Triệu Hoằng Nhuận không ngờ, phụ vương hắn hào phóng như vậy.
Vì Ngụy Vương không chỉ thăng Thương Thủy huyện làm Thương Thủy quận, còn nhập mấy huyện lân cận vào Thương Thủy huyện, tương đương tăng lên đất phong cho Triệu Hoằng Nhuận.
Nhưng khi Triệu Hoằng Nhuận nhận thánh chỉ, đọc mấy tên huyện trên đó, †âm trạng vui vẻ biến mất.
"Lế nào như thết"
Dân theo tông vệ, Triệu Hoằng Nhuận lao vào Thủy Cùng điện.
Trong Thủy Cùng điện, Ngụy Vương đang nâng chén trà, trò chuyện vui vẻ với 3 vị đại thần, không ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Triệu Hoằng Nhuận.
Hắn sớm đã biết nhi tử sẽ đến.
"Hoằng Nhuận, ngươi đến tạ ơn sao?"
Vừa thấy Triệu Hoằng Nhuận, Ngụy Vương cười híp mắt hỏi.
Tạ ơn? Cảm ơn cái... ! j
Triệu Hoằng Nhuận hung hăng nhìn phụ vương, lắc lắc thánh chỉ.
Oán giận hỏi: "phụ vương, mấy huyện này là sao?"
Ngụy Vương bình thản, cười ha hả nói: "đây là trẫm khen ngợi ngươi, có vấn đề gì sao?"
"Có vấn đề gì?" Triệu Hoằng Nhuận cười lạnh, gắn từng chữ nói: "Tây Bình, Triệu Lăng, Lâm Dĩnh, Tây Hoa, Trường Bình, Yên Lăng... Phụ vương có phải nghe rất quen tai không? Hình như là mấy huyện bị quân Sở phá hủy 2 năm trước?"
"Ừm." Ngụy Vương vuốt râu, giả bộ nói: "nghe Hoằng Nhuận nói thế, mấy huyện này đúng là hơi quen tai..."
"Phụ vương đừng đánh trống lảng, Lận đại nhân, Ngu đại nhân đều cười... Phụ vương, ngài lấy mấy mảnh đất hoang lừa nhi thần?" Triệu Hoằng Nhuận khó tin nhìn Ngụy Vương.
Mấy huyện được Ngụy Vương thêm cho Triệu hoằng Nhuận đều là những nơi bị quân Sở tàn phá nặng nề vào 2 năm trước.
Giờ đây, ngoại trừ Yên Lăng và Trường Bình có mấy chục vạn dân Sở sinh sống, tình huống còn khá, mấy huyện thành khác tình hình rối loạn.
Cho không Triệu Hoằng Nhuận cũng không cần. Đối mặt nhi tử chất vấn, Ngụy Vương cười to, đặt chén trà xuống, dang tay nói: "Hoằng Nhuận, công huân phạt Sở lần này, trẫm cảm thấy, cho dù thưởng ngươi trăm vạn lượng bạc cũng không quá đáng... Chẳng qua, tình trạng Đại Ngụy hiện tại ngươi cũng biết, cuộc chiến với Sở tạm kết thúc, nhưng cuộc chiến ở Bắc Cương vẫn còn. Ngươi là thống soái, nên nhìn ra, Bắc Cương chiến sự đánh 2,3 năm đều có thể, trong lúc này, triều đình cần tiêu hao bao nhiêu tiền lương? Quốc khố cũng khó khăn..."
Dừng một lúc, trên mặt hắn lộ vẻ trêu đùa, tiếp tục nói: "vê phân những huyện kia, trẫm cảm thấy, giá trị hơn trăm vạn lạng bạc đúng không?"
".." Triệu Hoằng Nhuận im lặng nhìn phụ vương, đột ngột hỏi: "phụ vương, không biết ngài cho nhi thân bao nhiêu tiền lương, giúp nhi thần đi phát triển mấy huyện kia?"
Ngụy Vương kinh ngạc liếc nhi tử, biểu cảm như đang nói "còn muốn tiền?", ra vẻ không hiểu hỏi: "ngươi không phải lấy được rất nhiều chiến lợi phẩm từ Sở quốc sao?" Nói xong, hắn ra vẻ hào phóng: "vậy đi, lần này ngươi không cần nộp lên quốc khố... Hài lòng chưa?"
Nghe vậy, Triệu Hoằng Nhuận hận nghiến răng.
Đúng là hắn kiếm được không ít, nhưng xây dựng một huyện thành là cái động không đáy, lấy Thương Thủy huyện làm ví dụ? Hắn tốn bao nhiêu nhân lực vật lực? Đám quý tộc Sở quốc cũ đầu tư vào bao nhiêu?
Chỉ bằng vào số của cải cướp được từ Sở quốc, sao đủ phát triển 6 huyện thành?
"Ý tốt của phụ vương, nhi thần nhận!" Triệu Hoằng Nhuận lãnh đạm nói: "nhi thân thà nộp lên quốc khố một phần, cũng không nhận mớ hỗn độn đó."
"Không muốn, không muốn: thì không muốn." Ngụy Vương nghe vậy cười quỷ dị.
F Ừm? j
Triệu Hoằng Nhuận sửng sốt, liền nghe Ngụy Vương tiếp tục nói: "đã không muốn, trầm thu hồi là được. Chỉ là..."
Liếc nhi tử, Ngụy Vương đổi chủ đề: "lại nói, trăm vạn nạn dân ngươi mang về từ Sở, ngươi định bố trí ở đâu?”
Chủ đề nghe có vẻ không liên quan, nhưng vào tai Triệu Hoằng Nhuận, lại làm hắn chấn động.
Hắn nhận ra được mục đích phụ vương mở rộng đất phong cho hắn.
Lúc này, Ngụy Vương cười mỉm nói: "không muốn thì thôi?... Hoằng Nhuận, ngươi thật không muốn nhận?"
".." Triệu Hoằng Nhuận giận dữ.
"Chậc chậc, chỉ một Thương Thủy huyện, e rằng không thể chứa trăm vạn dân Sở, hay là, ngươi định tách nạn dân ra, bố trí ở các nơi?... Vậy thì phiền phức, vạn nhất người Ngụy người Sở mâu thuẫn, ngươi không tiện nhúng tay... Mang những người đó về, lại không thể bố trí thích đáng, chậc chậc chậc... Trầm có thể thay ngươi bố trí, nhưng trẫm không thể tự thân đi làm, vạn nhất có chuyện không hay, ừm, không dễ làm..." Nói xong, Ngụy Vương liếc nhi tử, cười nói: "Hoằng Nhuận, ngươi nói, ngươi có nhận mấy mảnh đất hoang hay không?"
Khiêu khích!
Khiêu khích trắng trợn!
Triệu Hoằng Nhuận chau mày, cơn giận sắp bùng phát, ngay khi hắn muốn mở miệng, lại nghe Ngụy Vương từ tốn nói: "chớ có hành động theo cảm tính, suy nghĩ thật kỹ hẵng nói... Để trẫm thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, nhưng nếu sau đó hối hận, trẫm cũng sẽ không quan tâm”
Triệu Hoằng Nhuận chấn động, hắn ý thức được, người trước mắt không chỉ là phụ vương hắn còn là Ngụy Vương.
Căn môi, Triệu Hoằng Nhuận thấp giọng nói: "nhi thần... Đồng ý tiếp nhận."
"Cái gì?" Ngụy Vương ra vẻ chưa nghe rõ, cố ý hỏi.
F....J
Triệu Hoằng Nhuận nghiến răng, quát lớn: "nhi thân! Đồng ý tiếp nhận!... Đa tạ phụ hoàng ân điển!" Cần quyết đoán thì quyết đoán, Triệu Hoằng Nhuận sẽ không để phụ vương có cơ hội trêu hắn.
Thấy vậy, Ngụy Vương ánh mắt tán thưởng, lập tức, hắn cười nói với 3 vị đại thần: "thế nào? Trâm đã nói, con ta sẽ nhận thánh chỉ?"
fƒ Ngài đang đùa lửa đấy, bệ hạ...
3 vị đại thần liếc Triệu Hoằng Nhuận, rồi cười xòa hai tiếng.
Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận chắp tay với Ngụy Vương, vô cảm nói: "nếu phụ vương không có chuyện gì khác, nhi thần liền cáo lui."
"Ừ, đi thôi." như thể đã thắng, Ngụy Vương nở nụ cười.
Ngay lúc Triệu Hoằng Nhuận chuẩn bị rời đi, Ngụy Vương lại gọi, cười nói: "Hoằng Nhuận, phát triển mấy nơi kia cho tốt, đừng phụ lòng trẫm... Trẫm còn trông mong những huyện thành kia nộp thuế"
Triệu Hoằng Nhuận quay đầu liếc Ngụy Vương, bất ngờ nụ cười: "được."
Nhưng nụ cười này làm Ngụy Vương hơi cảnh giác, nhíu mày, mà Lận Ngọc Dương và Ngu Tử Khải nhìn nhau cười khổ.
Ï Đại Lương. . Xem ra lại náo nhiệt rồi