Chương 767: Sở Quốc Bắt Đầu Nội Loạn
Chương 767: Sở Quốc Bắt Đầu Nội LoạnChương 767: Sở Quốc Bắt Đầu Nội Loạn
"Đáng ghét! Đáng ghét!"
Triệu Hoằng Nhuận hùng hổ rời cung.
Lúc rời khỏi Thủy Cùng điện hắn trông rất bình tĩnh, nhưng lúc đó hắn rất giận, sở dĩ không thể hiện ra, chẳng qua không muốn bị phụ vương vô lương đùa cợt.
"Lão già, thật gian xảo... Ta nói sao tự nhiên hắn tốt bụng, thăng Thương Thủy huyện thành Thương Thủy quận, thì ra chờ ta... Đáng giận!"
Triệu Hoằng Nhuận vừa thấp giọng mắng, vừa ảo não bản thân mắc bẫy.
Sau lưng Túc vương, trừ Chử Hanh ngây ngô không hiểu gì, Vệ Kiêu, Lữ Mục, Chu Phác, Mục Thanh đều cười khổ.
Trong Ngụy cung, chửi mắng đương kim Ngụy Vương là "lão già”, trừ điện hạ ra, e rằng không có ai.
Không biết xung quanh có nội thị giám không... /
Các tông vệ có hơi chột dạ, ánh mắt liếc nhìn bốn phía.
Tuy bọn hắn chưa phát hiện người của nội thị giám, nhưng trong lòng vẫn sợ hãi.
Nếu lời đại nghịch bất đạo của điện hạ truyên đến tai Ngụy Vương... Các tông vệ không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra.
"Khụ khụ.”
Cuối cùng, Vệ Kiêu cắt ngang, ngượng ngùng khuyên: "điện hạ, nghĩ theo hướng tích cực, đất phong lớn hơn trước đúng không?... Điều này càng dễ cho điện hạ thực hiện khát vọng."
"Khát vọng?" Triệu Hoằng Nhuận quay đầu liếc Vệ Kiêu, mặt không đổi hỏi ngược lại: "ta có khát vọng gì?"
"..." Vệ Kiêu lập tức á khẩu.
Là tông vệ bên cạnh Triệu Hoằng Nhuận, bọn hắn biết rõ khát vọng của điện hạ: làm một hoàn khố, muốn ăn thì ăn, muốn chơi thì chơi.
"Hừ!" thấy Vệ Kiêu nghẹn lời, Triệu Hoằng Nhuận cũng không làm khó hắn, chỉ khó chịu khịt mũi, nghiến răng nghiến lợi nói: 'huyện này chưa xong!"
Ứ Phải! ¡
Các tông vệ biết rõ, điện hạ khó nuốt cục tức này, không chừng ngày mai lập tức sẽ trả thù.
Bọn hắn cũng không hiểu, phụ tử 2 người thỉnh thoảng tính kế nhau, cuối cùng là vì cái gì.
Như chuyện hôm nay, tông vệ thấy điện hạ thu được lợi ích lớn, dù sao tăng thêm nhiều đất phong, tuy đa phần thành trì bị phá hủy, nhưng vẫn có rất nhiều đất đai.
Năm ngoái, quý tộc trong nước vì có một mảnh đất phong, không tiếc dùng tài sản tích góp mấy đời người, thậm chí mười mấy đời người, mua một mảnh đất ở Hà Đông, Thượng Đảng, sau đó xây dựng tư quân, trợ giúp triều đình chống quân Hàn.
Nên trong mắt tông vệ, điện hạ có thêm đất phong 6 huyện, đúng là chuyện tốt, cần gì chống đối bệ hạ? Lỡ như chuyện tốt biến thành chuyện xấu, há chẳng phải tự tìm rắc rối?
Nghĩ tới đây, Mục Thanh khuyên nhủ: "điện hạ, ta thấy là thôi đi."
Nghe vậy, Triệu Hoằng Nhuận dừng bước, không vui hỏi: "Mục Thanh, lời ngươi có ý gì?.. Ngươi cảm thấy ta đấu không lại lão già?"
Nghe 2 chữ "lão già, Mục Thanh không nhịn được cười.
Người khác sẽ nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Triệu Hoằng Nhuận mà sợ hãi, nhưng sớm chiều ở chung, Mục Thanh không hề sợ hãi, còn mỉm cười hỏi ngược lại: "điện hạ, chính ngài nói, từ lúc ngài rời cung, ngài thắng được mấy lần?"
"..." Triệu Hoằng Nhuận há miệng, bị Mục Thanh nói đến á khẩu.
Từ lúc Triệu Hoằng Nhuận xuất các, chiến tranh giữa hắn và phụ vương đúng là thắng ít bại nhiều.
Nguyên nhân rất đơn giản, lúc ở trong cung, bất luận phá hủy ngự hoa viên hay làm loạn hậu cung, đều là trò trẻ con.
Lần duy nhất hắn thắng là trận hôm thắng trước Hùng Thác.
Nhưng sau đó, Ngụy Vương liền không coi Triệu Hoằng Nhuận là đứa trẻ, mà là đối thủ ngang hàng, từ đó, Triệu Hoằng Nhuận khó có thêm cơ hội.
Trừ phi hắn không để ý mặt mũi, tiếp tục làm trò trẻ con.
"Ăn cây táo rào cây sung...' Bị Mục Thanh rạch vết thương, Triệu Hoằng Nhuận xấu hổ mắng: "ngày mai điều ngươi đến Du Mã quân, cho ngươi đi nhặt phân ngựa!"
Nghe thế, Mục Thanh sắc mặt thay đổi, kêu rên: "đừng, điện hạ, ti chức sai rồi, ti chức biết sai rồi. . Tỉ chức nhất định đứng về phía ngài, cùng chống lại... Ữm, chống lại bệ hạ."
Giữa tiếng cười ầm ï của các tông vệ, Triệu Hoằng Nhuận liếc Mục Thanh, lạnh lùng nói: "nha, Mục Thanh, ngươi đổi hơi nhanh, trước đó không phải không coi trọng bản vương sao?"
"Sao có thể?" Mục Thanh cười lấy lòng tới cạnh Triệu Hoằng Nhuận, nói: "tông vệ chúng ta luôn đi theo điện hạ.”
"Hừ! Nhưng bản vương thắng ít bại nhiều..."
"Tương lai còn dài mà... Điện hạ ngài nghĩ xem, bệ hạ tại vị nhiều năm, tất nhiên đa mưu túc trí, ngài cho dù thua nhất thời, lại có sao? Dùng lời điện hạ, cho dù thua 99 trận cũng không sao, chỉ cân thắng một trận cuối cùng là được, thắng lợi thuộc về người cười cuối cùng, ngài nói đúng không?" Mục Thanh nịnh nọt.
"Hừ, thật biết nói." Triệu Hoằng Nhuận lườm Mục Thanh, phẩy tay áo bỏ đi: "lần sau còn dám ăn cây táo rào cây sung, tự đi Du Mã quân báo cáo!"
Trong tiếng cười của những người khác, Mục Thanh giả vờ sợ hãi, làm bộ lau mồ hôi.
Đây cũng chỉ là trò đùa thường ngày giữa Triệu Hoằng Nhuận và tông vệ.
Nhưng nhờ Mục Thanh chọc cười, Triệu Hoằng Nhuận tâm trạng tốt hơn nhiều.
Hơn nữa, lời Mục Thanh cũng làm Triệu Hoằng Nhuận đỡ chán nản.
Vì sao chán nản?
Đúng như Mục Thanh nói, khi Ngụy Vương chân chính coi Triệu Hoằng Nhuận là đối thủ ngang hàng, phần thắng luôn nghiêng về Ngụy Vương. Dù sao Ngụy Vương tại vị mười mấy năm, quyên mưu tỉnh vi, như lần này, Ngụy Vương đã cho nhi tử đất trống bố trí trăm vạn dân Sở, cho dù nhi tử có biết rõ, những vẫn phải chấp nhận.
Đây mới gọi là quyền mưu!
Đương nhiên, cũng là điểm Triệu Hoằng Nhuận tức giận.
Nhưng nghe Mục Thanh nói, Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy có phần đúng.
Cho đến nay, hắn đã trực tiếp, gián tiếp gặp Tề Vương Lữ Hi, Sở Vương Hùng Tư, Lỗ Vương Công Thâu Bàn, không ai không giỏi quyên mưu.
Mà phụ vương đứng ngang với bọn họ, sao dễ đối phó?
Có lẽ vì tiếp xúc gân, Triệu Hoằng Nhuận quên mất điều đó.
Đương nhiên, dù vậy, Triệu Hoằng Nhuận cũng không nhụt chí.
Ứ... Cần tìm một cơ hội, báo mối thù này, hừ hừ.
Sờ cằm, Triệu Hoằng Nhuận trầm ngâm rời cung.
Đương nhiên là dùng cách đường đường chính chính, mà không phải trò trẻ con, giờ Triệu Hoằng Nhuận đã coi là người danh tiếng, không thể mất thể diện đì làm hành động trả thù trẻ con.
Khi về phủ, đám Triệu Hoằng Nhuận ngạc nhiên phát hiện, đám Cao Quát, Chủng Chiêu đang huấn luyện trong Thương Thủy quân đã về Đại Lương.
Nói cách khác, trừ Trầm Úc còn học tập bên cạnh Vũ vương, 9 tông vệ khác đã đoàn tụ.
Nhưng làm Triệu Hoằng Nhuận thấy tiếc nuối là, đám Cao Quát trở vê còn mang theo tin về Sở quốc.
Sở quốc nội loạn, Khuất thị thừa dịp Sở Vương đang bị các quý tộc chống lại, nhịn không được đứng ra, ý đồ đoạt lại vương quyền.
Trong tình hình này, Tây Lăng Quân Khuất Bình bị liên luy, phải đứng đối lập Sở Vương.
Dẫn tới cuộc đối đầu giữa Cảnh Xá và Khuất Bình.
"Lần này đặc sắc!"
Nghe được tin, Triệu Hoằng Nhuận quên chuyện trả thù, chỉ nhớ tới cuộc đối đầu giữa Cảnh Xá và Khuất Bình.
Dù sao hai người đều là tam thiên trụ Sở quốc, là anh hùng Sở quốc.
vipTruyenGG.com