Chương 770: Sứ Giả Của Khuất Thị
Chương 770: Sứ Giả Của Khuất ThịChương 770: Sứ Giả Của Khuất Thị
Mùng 6 tháng 6 năm Hồng Đức thứ 19, Khuất Dương đến từ Sở quốc, được chủ tướng Yên Lăng quân, Khuất Thăng, đưa bái thiếp đến phủ Túc vương.
Sau một hồi cân nhắc, Triệu Hoằng Nhuận tiếp kiến vị nhị công tử này trong thư phòng.
Ấn tượng ban đầu, Khuất Dương ăn mặc chỉnh tề, dáng vẻ đường hoàng, giơ tay nhấc chân mang phong thái quý tộc, nhưng sắc mặt không tốt, có lẽ là do mệt mỏi sau cuộc hành trình dài.
Trong lúc Triệu Hoằng Nhuận đánh giá Khuất Dương, người sau cũng đánh giá vị công tử đang nổi danh những năm gần đây.
Vị công tử trước mặt trong mắt Khuất Dương, giống một thư sinh xuất thân gia đình giàu có ngoài chiếc áo tinh xảo, trên người không hề có bất cứ ngọc bài trang sức nào. Vì chưa đủ tuổi đội mũ, nên chỉ dùng một chiếc dây buộc tóc, lại thêm tay phải còn câm một cuốn sách, rất khó liên tưởng đến vị thống soái mà Thọ Lăng Quân Cảnh Xá không thể đánh bại.
Điểm không hoàn duy nhất, là Túc vương không cao khỏe như người Ngụy cùng lứa, dáng vẻ gầy gò, khuôn mặt anh tuấn, nhìn thế nào cũng không giống một vị thống soái.
Chỉ có đôi mắt khiến Khuất Dương cảm thấy áp lực.
Ứ Kẻ này, chính là công tử Nhuận mà Thọ Lăng Quân cũng không thể đánh bại... ¡
Vừa hành lễ, Khuất Dương vừa cảm thấy lạnh lẽo vì khí chất đối phương.
Rõ ràng chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, nhưng khí thế như quân vương một nước.
Hít một hơi, hắn dùng giọng Ngụy khá lưu loát: "tại hạ Khuất Dương, bái kiến Túc Vương."
Nghe thế, Triệu Hoằng Nhuận nhướn mày, tán thưởng nói: "thật làm bản vương kinh ngạc, người Sở có thể nói lưu loát tiếng Ngụy, thật đúng là không nhiều."
Khi Túc vương mở miệng, Khuất Dương cảm giác áp lực giảm đi.
Hắn vừa cười vừa nói: "Túc Vương điện hạ quá lời, họ Cơ Triệu thị, cùng họ Mị tồn tại lâu đời, Khuất thị kính trọng quý tộc đã lâu, có lẽ người Sở biết nói tiếng Ngụy không nhiều, nhưng Khuất thị luôn mong sống hòa bình cùng quý tộc, con cháu đa phần đều biết tiếng Ngụy, không có gì đáng ngạc nhiên." Nói đến đây, hắn nói tiếp: "nếu ngôn ngữ không thông, làm sao truyền đạt thiện ý?"
Người này có chút thú vị...
"Ha ha ha." Triệu Hoằng Nhuận không ý kiến, mỉm cười
Tuy hắn biết đối phương đang nói dối, nhưng không khiến người ta phản cảm.
"Dâng trà." Hắn quay sang lệnh cho Vệ Kiêu.
Vệ Kiêu gật đầu, gọi hộ vệ ngoài cửa, để bọn hắn sai hạ nhân pha trà.
Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận mời Khuất Dương ra phòng khách ngoài thư phòng.
Đợi Khuất Dương ngồi xuống, Triệu Hoằng Nhuận không đi tới ghế chủ, mà ngồi đối diện Khuất Dương.
Hành động này, khiến Khuất Dương hoang mang.
Với tư cách là khách, ngồi ở ghế phía đông không sai. Nhưng Triệu Hoằng Nhuận không ngồi ghế chủ, mà lại ngồi ghế phía tây, chẳng phải thể hiện địa vị Khuất Dương "cao hơn”?
Trong nhất thời, Khuất Dương lo lắng.
Nét mặt của hắn, Triệu Hoằng Nhuận nhìn thấy hét.
Kỳ thực, Triệu Hoằng Nhuận ngồi trước Khuất Dương, chỉ để quan sát biểu cảm đối phương khi nói chuyện.
Nhưng hành vi nhỏ, lại khiến Triệu Hoằng Nhuận phát hiện một chuyện: vị công tử trước mắt, nhìn như ăn nói đúng mực, nhưng có lẽ không phải người chuyên đi làm thuyết khách.
Điều này có nghĩa gì?
Triệu Hoằng Nhuận cũng không tin Khuất thị không tìm được một người am hiểu đàm phán.
Hiển nhiên, Khuất thị phái Khuất Dương đến, chính là vì thể hiện thành ý, đồng thời có nghĩa, đối phương không còn thời gian.
Nói cách khác, Khuất thị tình cảnh không tốt, hy vọng được Ngụy quốc ủng hộ.
Nói thẳng ra, Triệu Hoằng Nhuận có thể thoải mái rao giá.
Nghĩ tới đây, Triệu Hoằng Nhuận nở nụ cười quỷ dị, hù Khuất Dương thay đổi sắc mặt.
Lúc này, hai túc vương vệ đi vào dâng trà.
"Nhị công tử, mời dùng trà." Triệu Hoằng Nhuận cười nói, hắn nhìn Khuất Dương, như dê béo đợi làm thịt.
"Đa tạ Túc Vương." Khuất Dương hơi mất tự nhiên, cầm chén trà uống một ngụm che giấu căng thẳng trong lòng: rõ ràng đối phương kém mình mười tuổi, sao khí thế mạnh vậy?
Đúng lúc này, Triệu Hoằng Nhuận đột ngột mở miệng: "nhị công tử, không biết Khuất thị trả giá ra sao, để đổi lấy Đại Ngụy ủng hộ các ngươi đoạt vương quyên?"
Khuất Dương đang uống trà, đột nhiên nghe được câu này, sặc nước, liên tục ho khan.
“Túc... Túc Vương điện hạ, ngài...'
"Không đúng sao?" Nhìn Khuất Dương hãi hùng, Triệu Hoằng Nhuận cười híp mắt nói: "nếu bản vương đoán không sai, Khuất thị tình cảnh không tốt lắm, hẳn là không có thời gian vòng vo, mà bản vương cũng không thích lòng vòng, chi bằng ngươi ta nói thẳng... Các ngươi, đưa ra cái giá nào?"
"..." Khuất Dương vừa ngừng ho, biểu cảm kỳ lạ nhìn Triệu Hoằng Nhuận.
Hắn không hiểu nổi, vị công tử trước mặt nhìn ôn tồn lễ độ, nhưng mở miệng như sơn tặc phân chia chiến lợi phẩm.
Giọng điệu như vậy trong mắt quý tộc là "thiếu giáo dưỡng": dù có nói chuyện giết người cướp của, cũng phải dùng ngôn từ hoa lệ, nói một cách chính nghĩa.
Nhưng Khuất Dương giờ đây không quan tâm đến giáo dưỡng của đối phương, Triệu Hoằng Nhuận đề nghị càng hợp ý hắn.
Nghĩ một hồi, Khuất Dương nghiêm túc chắp tay nói: "như vậy, tại hạ cũng không che giấu... Nếu quý quốc đồng ý tương trợ, đợi Khuất thị cướp lấy vương quyền, Đại Sở nguyện thần phục với quý quốc."
"Hắc." Triệu Hoằng Nhuận cười lạnh, vẻ khinh thường lộ rõ.
Thời đại hiện tại chú trọng đến thành tín, kẻ không giữ chữ tín, nửa bước khó đi; nhưng đồng thời cũng là thời đại kẻ mạnh, minh ước giữa quốc gia, có thời điểm chỉ là tờ giấy lộn.
Thần phục, đó là nước yếu đầu hàng nước mạnh.
Tỉ như Vệ quốc thân phục với Ngụy quốc.
Sở dĩ giữ lại Vệ quốc, là vì Ngụy quốc không muốn giáp quá nhiều lãnh thổ với Hàn, thứ hai cũng biến Vệ quốc thành vùng đệm giữa Hàn và Ngụy.
Dù sao, nếu 2 nước giáp nhau giao chiến, nhiều nhà cửa và thành trì sẽ bị phá hủy.
Nhưng nếu giữa 2 nước có vùng đệm, tình hình sẽ tốt hơn, trừ khai chiến toàn diện, bằng không, không cần lo đến nhà cửa, thành trì.
Nên Ngụy quốc dù có thực lực diệt Vệ quốc, nhưng chưa từng chiếm đoạt, thay vào đó, nhiều lân hỗ trợ
Nhưng nếu một ngày, Vệ quốc không muốn theo Ngụy quốc, Ngụy quốc có thể tiêu diệt Vệ quốc trong thời gian ngắn.
Nhưng Sở quốc cũng không phải Vệ quốc.
Lùi một bước, ngay cả khi Khuất thị dưới sự hỗ trợ của Ngụy quốc, đánh bại Hùng thị, nắm quyền Sở quốc, bọn hắn thật sẽ giữ đúng hứa hẹn, thần phục với Ngụy?
Đừng đùal
Có lẽ mấy năm đầu, Khuất thị khi chưa nắm được tình hình, sẽ tạm thời thân phục với Ngụy quốc. Chỉ khi nào Khuất thị nắm quyên hoàn toàn, đến lúc đó, bọn hắn ắt sẽ xé bỏ hiệp nghị.
Vì sao?
Vì Sở quốc thống nhất ổn định mạnh hơn Ngụy quốc!
Kẻ mạnh không bao giờ thần phục kẻ yếu!
Nên trong mắt Triệu Hoằng Nhuận, những lời này chỉ là trò cười.
"Nhị công tử, ngươi đang đùa bản vương sao? Có tin bản vương gọi người trói ngươi lại, đưa đến chỗ Sở Vương?"
Nhìn Khuất Dương, Triệu Hoằng Nhuận sắc mặt âm trầm.
Thấy Túc vương có vẻ tức giận, Khuất Dương tê cả da đầu.
Hắn theo bản năng cảm thấy: chuyện này, đối phương có thể được.