Đại Ngụy Đế Quốc (Dịch)

Chương 707 - Chương 771: Phụ Tử Thương Lượng

Chương 771: Phụ Tử Thương Lượng Chương 771: Phụ Tử Thương LượngChương 771: Phụ Tử Thương Lượng

Cuối cùng, Khuất Dương bị lừa, nói ra ranh giới của cuộc đám phàn, dưới sự dẫn đường của Lữ Mục, lo được lo mất rời khỏi phủ.

Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận vẫn ngồi trên ghế, tay phải cầm chén trà, uống từng ngụm.

Không thể không nói, lần này Khuất thị vô cùng chân thành mà đến, thậm chí, Triệu Hoằng Nhuận hoài nghi đối phương đã chuẩn bị tinh thần bị chặt chém.

Vấn đề hiện tại là, Triệu Hoằng Nhuận hài lòng với thành ý của Khuất thị, nhưng hắn vẫn do dự việc có giúp Khuất thị hay không.

Nên Triệu Hoằng Nhuận cũng không trực tiếp trả lời Khuất Dương, chỉ nói: sẽ cân nhắc.

Ứ Nếu Lạc Tần đầu quân cho ta thì tốt...

Triệu Hoằng Nhuận không khỏi nghĩ tới nhân tài không được đông cung trọng dụng.

Nếu có người tài ở cạnh, hắn cũng không ngại nghe thử ý kiến.

Vấn đề là, hắn không có.

Phàm là người có tài thì đều có hoài bão, coi đó là mong ước cả đời, sao có thể đi nhờ vả người đã rút khỏi cuộc tranh giành vương vị?

"Ai.' Triệu Hoằng Nhuận thở dài.

Nhìn điện hạ thở dài, Vệ Kiêu không hiểu, hỏi: "điện hạ cớ gì thở dài?"

Triệu Hoằng Nhuận nói cho Vệ Kiêu.

"Giống như Lạc Tần sao?" Vệ Kiêu nghĩ tới điều gì, vội vàng nói: "điện hạ, năm nay không phải có khoa thi sao? Điện hạ sao không chọn mấy người? Lạc Tần, Chu Biện không đều là thí sinh sao?"

"Ừm2"

Triệu Hoằng Nhuận sững sờ, nhưng sau đó, hắn tiếc nuối lắc đầu: "lúc này ra tay, đã muộn... Những sĩ tử có tài, e rằng đã bị phân chia sạch sẽ... Để bản vương đi chọn còn dư?"

Vệ Kiêu gãi đầu, không phản bác được.

Hắn cũng biết về khoa thi, vì thi hội quan trọng nhất ở ngay Đại Lương.

Chỉ có những người trổ hết tài năng trong thi hội, đề tên bảng vàng, mới có tư cách tham gia thi đình.

Vấn đề là, khoa thi bắt đầu vào tháng 3, mà lúc này đã là tháng 6, đừng nói thi hội, cả thi đình cũng đã kết thúc.

Lúc này mới đi chọn phụ tá? Muộn.

Thấy điện hạ chán nản, Vệ Kiêu ở bên khuyên nhủ: 'nếu không thì, để Cao Quát đi tìm hiểu, biết đâu có người không chiếm danh đầu, cũng có tài như Chu Biện?"

Triệu Hoằng Nhuận nghe xong cũng có ý tưởng.

Chu Biện nghe nói là thí sinh đứng thứ 23 trong khoa thi năm Hồng Đức thứ 16, có được tham gia thi đình hay không, còn xem tâm trạng Ngụy Vương- xem Ngụy Vương lấy bao nhiêu thí sinh vào vòng trong.

Còn Lạc Tần thì sao, người này đứng thứ hai trong khoa thi 2 năm trước, có tư cách tham gia thi đình. Nhưng kết quả thì sao?

Chu Biện đưa ra 3 kế sách ép Lạc Tần không thở nổi.

Nên có thể thấy, thành tích cũng không thể coi là tiêu chuẩn đánh giá tài năng mỗi người.

Nghĩ tới đây, Triệu Hoằng Nhuận gật đầu nói: "cũng được, ngươi sai Cao Quát đi thử vận may."

"Vâng." Vệ Kiêu chắp tay, quay người định rời đi, Triệu Hoằng Nhuận lại gọi hắn lại: "để vệ binh trong phủ báo cho Cao Quát, ngươi theo ta vào cung."

"Vào cung?" Vệ Kiêu một mặt không hiểu, trong lòng tự nhủ: điện hạ mỗi ngày không phải chờ đến hoàng hôn mới đi Ngưng Hương cung sao? Sao hôm nay sớm như vậy?

Đoán được Vệ Kiêu nghi hoặc, Triệu Hoằng Nhuận cũng không giấu diếm, nói: "đi Thủy Cùng điện, ta có chút chuyện cần hỏi ý kiến lão già."

Nói xong, hắn lờ vẻ mặt ngạc nhiên của Vệ Kiêu, bước ra ngoài thư phòng.

Một lúc sau, Triệu Hoằng Nhuận ngồi xe ngựa đi vào cung.

Cấm vệ thấy Túc Vương xe ngựa, liền tiến lên đón, xếp hàng hành lễ.

Tiếp đó, khi thấy Triệu Hoằng Nhuận từ trong xe ngựa đi ra, cấm vệ không yêu cầu lệnh bài, liền cho qua.

Xuyên qua quảng trường lát gạch trắng, vòng qua mấy cái hoa viên, Triệu Hoằng Nhuận trực tiếp đi tới Thủy Cùng điện, lang vệ bên ngoài nhanh chóng vào báo cáo.

Hỏi mới biết được, thì ra mấy ngày trước, Triệu Hoằng Nhuận vừa về đã dọa Ngụy Vương giật mình, Ngụy Vương bèn lệnh cho lang vệ: phàm là Túc vương tới Thủy Cùng điện, phải lập tức bẩm báo.

Về việc này, Triệu Hoằng Nhuận bĩu môi, vừa buồn cười trước thái độ căng thẳng của phụ vương, vừa tiếc cho sau này không thể tạo được bất ngờ.

"Bệ hạ khẩu dụ, cho mời Túc vương vào điện."

Chỉ lát sau, Đồng Hiến đi ra đón Triệu Hoằng Nhuận vào trong điện.

Đi theo lão thái giám, Triệu Hoằng Nhuận vào trong điện, nhìn phụ vương đã đặt bút xuống, đang cầm một ấm trà điêu khắc tinh xảo, mỉm cười nhìn hắn.

"Con ta hôm nay tới có hơi kỳ quặc, để trẫm nhìn không thấu." Ngụy Vương cười nói, nhưng giọng điệu không giống, hình như đã đoán được vì sao nhi tử tới Thủy Cùng điện.

Không phải lần đầu nói chuyện với phụ thân mình, Triệu Hoằng Nhuận nhìn Ngụy Vương thần thái, hiểu ra, liền hỏi dò: "phụ hoàng, ra ngoài đình?"

Ngụy Vương sửng sốt, lập tức gật đầu, đặt xuống chén trà, đi qua Triệu Hoằng Nhuận: "theo trãm."

Trong lúc đó, 3 vị đại thần nhìn nhau, trong lòng cũng đoán được mấy phần: Túc Vương điện hạ, chắc có chuyện quan trọng không thể tiết lộ.

Hai phụ tử đi đến ngự hoa viên, Đồng Hiến thức thời lui ra, sau đó dẫn thái giám, cùng cấm vệ, phong tỏa ngự hoa viên.

Mà Vệ Kiêu, thì đứng cách 6 trượng, nghiêm túc nhìn xung quanh.

"Ngồi." Ngụy Vương sau khi ngồi xuống ghế đá, thì chỉ chỗ đối diện.

Triệu Hoằng Nhuận cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống. Hành vi vô lễ, Ngụy Vương nhìn lắm thành quen, không có để ý, chỉ cười trêu nói: "trãẫm vốn tưởng, Hoằng Nhuận ngươi phải mấy ngày nữa, chờ bớt giận, mới đến nói chuyện với trẫm..."

Triệu Hoằng Nhuận đương nhiên nghe ra phụ vương đang trêu hắn, trợn mắt nói: "quân tử báo thù mười năm chưa muộn, khoản tiên mấy ngày trước, nhi thân khắc ghi trong lòng, ngày sau sẽ báo."

Ngụy Vương kinh ngạc, lập tức vừa cười vừa nói: 'xem ra tâm trạng ngươi hôm nay không tệ.

"Hừ”" Triệu Hoằng Nhuận khit mũi, nhíu mày nói: "phụ vương chớ có đổi chủ đề, nhi thân hôm nay đến, là có một chuyện muốn bàn với phụ vương..."

"Khuất Dương?" Ngụy Vương thờ ơ hỏi.

"..." Triệu Hoằng Nhuận há miệng, khá bất ngờ, cau mày đánh giá phụ vương mình vài lần, kỳ quái nói: "xem ra, phụ vương gần đây bỏ không ít công sức lên nội thị giám..."

Ngụy Vương cười nói: "ai bảo mấy năm gần đây, Đại Lương sóng ngâm cuồn cuộn?... Năm ngoái, có mấy con quạ xanh, công khai cướp phụ tá đông cung, ngươi nói có kỳ quái không?"

Triệu Hoằng Nhuận trợn trắng mắt, nhưng trong lòng giật mình.

Hắn vốn tưởng chuyện bắt Lạc Tần, Thanh Nha chúng làm rất bí mật, lại không ngờ phụ vương đã biết.

Chú ý tới sắc mặt Triệu Hoằng Nhuận, Ngụy Vương khoát xua tay nói: "được rồi, trẫm chỉ đùa ngươi chút, trãm chưa đến mức vì mấy con quạ mà động chúng."

Vậy phụ vương nhằm vào ai? ,¡

Triệu Hoằng Nhuận vừa định hỏi, liền nghe Ngụy Vương nói: "vê phân Khuất Dương, đám quạ nhỏ không nói cho ngươi sao? Người này đến Đại Lương, đưa bái thiếp, tặng lễ hối lộ, khơi thông khắp nơi... Hôm qua, tam vương huynh ngươi còn thay hắn dẫn tiến, cũng không biết nhận được bao nhiêu từ chỗ đối phương."

Nhớ lại lễ vật Khuất Dương tặng, Triệu Hoằng Nhuận biểu cám mất tự nhiên.

Hắn còn tưởng mình là duy nhất.

Triệu Hoằng Nhuận nhếch miệng chán nản, lập tức hiếu kỳ hỏi: "phụ vương không gặp người này, phải chăng không muốn nhúng tay vào nội chiến Sở quốc?"

Ngụy Vương cũng không trực tiếp trả lời, hỏi ngược lại: "ngươi cảm thấy Khuất thị có thể thắng sao?"

"Khó!" Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu.

"Đúng thế." Ngụy Vương nghiêm túc nói: "Hùng thị cầm quyên mấy trăm năm, cho dù là Sở Vương uy danh giảm mạnh, có thể bị ép thoái vị, nhưng vương vị này, cũng vẫn chỉ thuộc về Hùng thị... Khuất thị muốn đục nước béo cò, đánh cắp vương quyền, thật sự là nằm mơ giữa ban ngày."

Nói đến đây, Ngụy Vương liếc Triệu Hoằng Nhuận, nhắc nhở: "một trận, khác trận thảo phạt lúc trước... Ngươi và Tề Vương Lữ Hi thảo phạt Sở quốc, cho dù Sở quốc chiến bại, vương quyền vẫn thuộc Hùng thị, nên Hùng thị không bị dồn vào đường cùng, chưa ngọc đá cùng nát... Nhưng giờ đây? Khuất thị vọng tưởng dao động gốc rễ Hùng thị, ngươi tùy tiện nhúng tay, Hùng thị căm hận ngươi, còn hơn lúc ngươi công phá Thọ Dĩnh, vì... trận này, Hùng thị không có đường lui... Hiểu chưa?”

"Dù Khuất thị đồng ý chia đều Sở quốc cho Đại Ngụy?" Triệu Hoằng Nhuận không cam tâm hỏi.

Ngụy Vương nghe vậy chấn động, nhưng sau một thoáng bối rỗi, hắn kiên định lắc đầu, nói: "Khuất thị vì thắng đấu tranh nội bộ, không tiếc cắt đất, lấy được lãnh thổ bằng cách này, cho dù Đại Ngụy hôm nay lấy được, sau này cũng sẽ bị người Sở đoạt lại, vô ích... Thậm chí, còn bị Hùng Tư bắt được cái chuôi, chuyển mâu thuẫn sang Đại Ngụy... Ngươi nên hiểu, Sở quốc tuy có đối tượng để dân chúng trút cơn giận, nhưng thêm một cái cũng không sao." "..." Triệu Hoằng Nhuận trâm ngâm gật đầu.
Bình Luận (0)
Comment