Đại Ngụy Đế Quốc (Dịch)

Chương 718 - Chương 782: Vô Số Điểm Đáng Ngờ (3)

Chương 782: Vô Số Điểm Đáng Ngờ (3) Chương 782: Vô Số Điểm Đáng Ngờ (3)Chương 782: Vô Số Điểm Đáng Ngờ (3)

Thượng tướng quân phủ Phủ Chính Triêu Lập Đống bị Túc vương đạp xuống kênh, nhanh chóng được nội thị giám báo lên Đồng Hiến.

"Đồng Hiến, có tin tức gì sao?" thấy Đồng Hiến cùng một tiểu thái giám nói chuyện, Ngụy Vương vốn cho là việc Chu Yên bị hại có tiến triển, liền mở lời hỏi.

Đồng Hiến cho lui tiểu thái giám, tới cạnh Ngụy Vương, thì thâm, người sau kinh ngạc, dở khóc dở cười.

Ứ Tiểu tử kia, lại làm được chuyện tối!

Ngụy Vương là vừa tức giận, vừa buồn cười.

Thượng tướng quân phủ tuy vừa lập, nhưng địa vị khá cao, trên danh nghĩa nắm giữ toàn bộ quân đội, có khả năng thay thế Binh Bộ.

Chính vì vậy, trong triều không ai dám thất lễ, nhưng ai ngờ, Thượng tướng quân phủ Phủ Chính Triều Lập Đống, ở trước mặt mọi người, bị Triệu Hoằng Nhuận đạp xuống nước.

Buồn cười hơn là, Triều Lập Đống còn không biết bơi, lúc cứu lên, nôn mửa, thật là khó xử.

Sau sự việc này, Thượng tướng quân phủ mất hết mặt mũi.

"Tiểu tử kia... Càng ngày càng vô pháp vô thiên, hắn ở đó làm gì?" Ngụy Vương trách cứ hỏi.

Đồng Hiến nghe vậy thấp giọng nói: "bệ hạ, ngài đã quên? Túc vương điện hạ từng vì Ôn Khi đến Lễ Bộ, Hình Bộ và Đại Lý Tự, đưa thí sinh Ôn Khi gian lận mấy tháng trước ra khỏi Đại Lý Tự..."

Ngụy Vương nghi ngờ nhìn Đồng Hiến.

Ngụy Vương cũng biết, vì nhi tử cũng nói với hắn.

Tuy Ôn Khi nhiễu loạn trường thi, nhưng Ngụy Vương cũng biết tiền căn hậu quả, cũng không thèm để ý.

Thậm chí, Ngụy Vương cũng khá hứng thú với Ôn Khi, không phải người nào cũng có thể gian lận dưới mắt quan viên Lễ Bộ, chớ nói chỉ là giúp nhiêu người leo lên giáp bảng.

Từ khía cạnh khác, Ôn Khi cũng coi là nhân tài khó được.

Vì vậy, Ôn Khi trừ bị tống vào nhà lao, cũng không phải nhận hình phạt khác.

Bằng không, Ôn Khi đáng bị xử tử

"Việc này... Có liên quan gì sao?”

Ngụy Vương nhíu mày hỏi.

Đồng Hiến mỉm cười, thấp giọng nói: "xem ra Chu thượng thư trước khi bị hại chưa từng làm khó điện hạ, điện hạ nhớ kỹ tình nghĩa, nên khi biết Chu thượng thư ngộ hại, vội vàng chạy tới..."

Nghe thế, Ngụy Vương gật đầu cười nói: "tiểu tử kia tính tình không tốt, nhưng là người trọng tình trọng nghĩa..."

Đồng Hiến nghe xong đã hiểu: Triều Lập Đống bị đá là không trả thù được.

Nghĩ tới đây, hắn nhân cơ hội nói: "bệ hạ, muốn để Túc vương điện hạ phụ trách chuyện này sao?"

Ngụy Vương chau mày, trầm tư nói: 'nếu mang binh đánh giặc còn được, đây là điều tra án mạng... Vẫn là Từ Vinh tới chủ trì." Nói đến đây, hắn do dự, nói bổ sung: "tiểu tử kia, ừm, nếu Chu Yên có quen biết với hắn, e rằng trẫm muốn hắn không nhúng tay hắn cũng chưa chắc sẽ nghe. . Thôi, phong hắn làm đốc tra.'

Nghe vậy, Đồng Hiến cùng 3 vị đại thần cười thầm.

Đúng lúc này, Ngụy Vương hít một hơi sâu, sắc mặt âm trâm, trâm giọng nói: "nói cho Từ Vinh, Chu thượng thư bị sát hại, nhất định phải tra rõ... Bất luận đối phương là ai, thân phận thế nào, gia thế ra sao, đều xử tội mưu phản!"

Mưu phản, nhẹ thì cả nhà xử tử, nặng thì liên luy lục tộc.

Nghe thế, 4 người trong điện run lên.

Bọn hắn biết, Ngụy Vương muốn giết người.

Cùng lúc đó, Khanh Chính Từ Vinh, Thiếu Khanh Dương Dũ, Phủ Chính Chử Thư Lễ, Đường Tranh cùng Đan Nhất Minh, đang đứng cạnh kênh nước, cười khổ nhìn binh vệ đưa Triều Lập Đống ra khỏi con kênh.

Ở bên, đám Vệ Kiêu, Lữ Mục cười lạnh.

Mục Thanh còn mỉa mai: "điện hạ, một cước vừa rồi, không có mười mấy năm, không thể gọn gàng như vậy."

Vừa dứt lời, các tông vệ mở miệng phụ hoạ.

Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận "khiêm tốn”, xua tay nói: "đâu có đâu có, không phải bản vương đá tốt, mà là vị kia chịu được..."

Nghe mấy người đối thoại, mấy quan viên và binh vệ không nhịn được cười, chỉ ngại mặt mũi Triều Lập Đống, nên cố nhẫn nhịn.

Đáng thương Triều Lập Đống, vừa được binh vệ đưa lên, mũ quan rơi mất, quan phục cũng ướt, toàn thân đầy bùn, trông rất thê thảm.

Bây giờ, đang nằm trên mặt đất nôn oe.

Một hồi lâu, Triều Lập Đống lúc này mới đứng dậy, ánh mắt như ăn sống nuốt tươi Triệu Hoằng Nhuận.

“Triệu Nhuận! Ngươi sao dám làm như vậy với ta?I"

Theo tiếng gào thét, Triều Lập Đống giương nanh múa vuốt muốn xông lên liều mạng với Triệu Hoằng Nhuận.

Chỉ tiếc, hắn còn chưa tới gần Triệu Hoằng Nhuận, đã bị đám quan viên và binh vệ khuyên nhủ.

Không phải mấy quan viên thiên vị Triệu Hoằng Nhuận, mà là Triệu Hoằng Nhuận đá quá nhanh, người lân cận đầu không phản ứng kịp.

Lần trước là không kịp cứu, nhưng lúc này bọn hắn há có thể nhìn Triều Lập Đống làm gì Triệu Hoằng Nhuận? Trong triều ai cũng biết, Túc vương có quyền ra sao.

Đối mặt Triều Lập Đống phẫn nộ gào thét, Triệu Hoằng Nhuận cũng rất tỉnh táo, nghiêm túc nói: "Triêu Lập Đống Triêu đại nhân, bản vương và Trịnh thành Vương thị có chút ân oán, mà Triều thị thông gia Vương thị, nên ngươi đối địch bản vương, bản vương không trách ngươi, không can dự lẫn nhua là được. Nhưng ngươi cứ muốn chống đối, bản vương mới cho ngươi một bài học... Ngươi thân là Thượng tướng quân phủ Phủ Chính, địa vị cao thượng, chẳng lẽ không biết cái gì nhẹ cái gì nặng sao? Muốn làm khó bản vương, sau này có rất nhiều cơ hội, nhưng vì sao lại chọn hôm nay?" Nghe thế, đám quan viên vốn còn cảm thấy Triệu Hoằng Nhuận làm không đúng, nhưng nghĩ kỹ, bọn hắn cũng cảm thấy không thể trách Túc vương, chỉ có thể trách Triều Lập Đống không biết nặng nhẹ.

"Ta...

Cảm nhận được gì đó từ ánh mắt quan viên xung quanh, Triều Lập Đống gắng gượng giải thích: "ta có lòng tốt, không muốn Túc vương kinh sợ khi thấy thi thể..."

"Nực cười!" Triệu Hoằng Nhuận khinh miệt nói: "bản vương dẫn quân xuất chinh, quân địch chết vì lệnh bản vương, không biết bao nhiêu... Bản vương thấy thi thể, sợ còn nhiều hơn số người sống Triều đại nhân gặp phải, ngươi lo bản vương kinh sợ khi thấy thi thể? Ha?”

Nghe vậy, đám người mới nhớ, Túc vương không chỉ là vương tử đơn giản, nên ánh mắt nhìn Triều Lập Đống với sự khinh bỉ.

Thấy Triêu Lập Đống sắc mặt u ám, Triệu Hoằng Nhuận lạnh lùng nói: "hiện tại, việc tìm hung thủ quan trọng hơn, nếu Triều đại nhân không cam lòng, có thể vạch tội bản vương, cũng có thể để đại thần trong triều phân xửi. . Hoặc sau này lại tìm bản vương, nhưng trước khi vụ án kết thúc, Triều đại nhân nếu lại làm loạn, bản vương sẽ không chỉ giáo huấn thôi đâu!"

"..." oán giận nhìn Triệu Hoằng Nhuận một lúc, Triều Lập Đống nghiến răng, đột nhiên phẩy tay áo bỏ đi.

Một tùy tùng không hiểu chuyện, còn tiến lên hỏi thăm: "Phủ Chính đại nhân, ngài không đi Đại Lý Tự?"

Còn chưa nói xong, liền bị Triều Lập Đống tặng bạt tai: "đi mẹ ngươi!... Bản phủ đi về thay y phục!"

Nhìn cảnh này, mấy quan viên, thâm lắc đầu.

Bọn hắn đều cảm thấy: Thượng tướng quân phủ Phủ Chính, quả thực thiếu cân nhắc.

Thậm chí có binh vệ còn cười trên nỗi đau của người khác: vốn cho rằng Thượng tướng quân phủ Phủ Chính có gì đặc biệt hơn người, kết quả trước mặt Túc vương điện hạ cũng té ngã.

"Nghĩ không ra đông cung lại tiến cử người kiểu này thành lập Thượng tướng quân phủ. -

Từ Vinh lắc đầu thở dài, mấy quan viên khác cũng rất tán thành.

"Cảnh vừa rồi, lộ ra người này lòng dạ nhỏ mọn. . Chắc hẳn không nuốt trôi cục tức này, điện hạ phải cẩn thận." Đường Tranh ở bên nói.

Nghe vậy, Triệu Hoằng Nhuận bĩu môi mỉm cười: "một Thượng tướng quân phủ mới sáng lập, có tiếng không có miếng, bản vương không để vào mắt... Mấy vị đại nhân, chúng ta vẫn nên tập trung điều tra, Chu thượng thư làm người nhân hậu, bản vương hy vọng nhanh chóng tìm ra hung thủ."

"Tốt!" Từ Vinh và mấy quan viên, lần lượt gật đầu.
Bình Luận (0)
Comment