Chương 809: Hồi Ức
Chương 809: Hồi ỨcChương 809: Hồi Ức
Tiêu Bác Xa... Thực sự đã lâu. Dựa vào long ỷ, Ngụy Vương chậm rãi nhắm mắt lại, trong đầu xuất hiện một bóng người. Có lẽ đã quá lâu, khuôn mặt người đó mơ hồ, khiến Ngụy Vương khó nhận ra người đó có phải trong trí nhớ của hắn, chỉ nhớ đối phương mặc hổ giáp. Nhưng bên tai, lại dường như nhớ tiếng hét của người đó trước lúc chết. Ứ' Bệ hạ, bệ hạ... Bệ hạ... . Không dứt. Sau đó, soạch', đầu người rơi xuống đất. Bệ hạ có chỉ, xử tử! Ứ Xử tử! Xử tử! Xử tử! Ứ Bệ hạ... AI ¿¡ Bệ hạ tha mạng... .i Ứ Hôn quân, ngươi chết không yên lành... A ¡ Bệ hạ, ta oan uổng... A , Vuốt ve long ỷ, Ngụy Vương ánh mắt hoảng hốt. Trong thoáng chốc, hắn nhìn trái, nhìn phải, nhận ra bản thân ở trong biển máu, khắp nơi là thi thể không đầu... Ngụy Vương nhìn 2 tay mình, máu không biết từ đâu chảy ra, nhưng hắn không cảm thấy đau đớn, vì hắn biết, máu không phải của hắn. "Bệ hạ? Bệ hạ?" Bên tai, truyền đến tiếng Đồng Hiến. Ngụy Vương hít một hơi, mệt mỏi nói: 'những người còn lại. . Đổi sang sung quân, trẫm mệt mỏi." l.... Đồng Hiến kinh ngạc, lại không tiếp lời. Hắn nhớ không lầm, câu nói này, mười mấy năm trước hắn từng nghe. "Bệ hạ?" Đồng Hiến thận trọng hỏi. Ngụy Vương lúc này mới tỉnh lại, nhìn bốn phía, lại nhìn tay phải, khuôn mặt mệt mỏi. "Đồng Hiến." Ngụy Vương mở miệng nói: "trẫm lại nhìn thấy "những người kia'..." Đồng Hiến khom người, cung kính trả lời: "bệ hạ, ngài có lẽ quá mệt mỏi, những người kia đã chết, quỷ hồn lấy mạng, chẳng qua là lời nói vô căn cứ." Nghe vậy, Ngụy Vương cười ha hả: "ngươi cho rằng trẫm sợ hãi sao? Ha ha ha ha, những người kia khi còn sống, trẫm có thể giết bọn hắn một lần, dù bọn hắn có thành quỷ, trẫm cũng có thể giết một lần!. . Trãm chưa bao giờ sợ hãi..."
Ngụy Vương trở nên mạnh mẽ không giống minh quân thường ngày.
Đồng Hiến lập tức quỳ xuống, sắc mặt kích động.
"... Chỉ là, Đồng Hiến, thì ra gánh vác mạng người, cũng mệt mỏi... Ngụy Vương cười nói, trong tiếng cười có sự cô đơn.
Đồng Hiến do dự một lúc, thấp giọng nói: "bệ hạ, bảo trọng long thể, Đại Ngụy còn cần cần bệ hạ."
Ngụy Vương trầm mặc một hồi, liền nói với Đồng Hiến: "quỳ trên mặt đất làm gì, mau dậy đi."
Đồng Hiến có cảm giác Ngụy Vương cảm xúc không đúng, hắn thấy, có lẽ Tiêu thị dư nghiệt khơi dậy cảm xúc nào đó trong lòng bệ hạ.
Nghĩ tới đây, Đồng Hiến ánh mắt có sát ý.
Cũng do đám dư nghiệt... ¡
"Tạ bệ hạ." Đồng Hiến đứng dậy, đang không biết nên khuyên quân vương ra sao, Ngụy Vương đột
nhiên hỏi: "Đồng Hiến, Trần thục ái gân nhất thế nào?" Ứ Trần thục ái? ¿j
Đồng Hiến ngẩn người, không nghĩ tới Ngụy Vương sẽ nhớ tới nữ nhân bị bỏ rơi kia.
Nghĩ lại, Đồng Hiến hiểu ra - vì Túc Vương nhắc tới Tiêu Bác Xa, làm Ngụy Vương nghĩ tới Tiêu thục ái, liên tưởng đến Trần thục ái.
Mối liên quan trong đó không mấy người biết được.
Nếu là nữ nhân đó... Thôi, coi như nàng tốt số, đúng thời cơ. .
Đồng Hiến ngẫm nghĩ, tươi cười, hạ thấp người nói: "bệ hạ, Trần thục ái vẫn ở Bình Dương cung, nghe nói đã hối cải."
"ồ?m Ngụy Vương lộ ra hứng thú.
Hóa ra, trước kia Triệu Hoằng Nhuận đập phá U Chỉ cung, vì Ngụy Vương không trách cứ Triệu Hoằng Nhuận, Trần thục ái trong lòng ghi hận.
Nhưng vì Ngụy Vương một đoạn thời gian dài không tới U Chỉ cung, cũng khiến Trần thục ái hoảng hốt, dù sao Trần thục ái tuy được Ngụy Vương sủng ái, nhưng không sinh con, người nào cũng có thể thay thế nàng.
Tuy nhiên, Trần thục ái lại không hiểu lấy, tuy cũng lấy được lại sự sủng ái của Ngụy Vương, có một tối nhắc tới chuyện này, hy vọng Ngụy Vương có thể giúp nàng hả giận.
Chỉ tiếc, Triệu Hoằng Nhuận được Ngụy Vương coi trọng, sao có thể đồng ý Trần thục ái, thấy Trần thục ái không biết điều, dưới cơn nóng giận đày vào lãnh cung. (lãnh cung là khái niệm chứ không phải tên)
Thực tế, Đồng Hiến cũng chưa từng để ý Trần thục ái, chỉ vì Ngụy Vương nhắc đến, hắn thuận miệng thay Trần thục ái nói vài lời, dù sao Đồng Hiến cần giúp bệ hạ lấy lại tinh thần.
Nghĩ tới đây, Đồng Hiến không do dự nói thay Trần thục ái: Trần thục ái ở Bình Dương cung - mỗi ngày vì Ngụy Vương tụng kinh cầu phúc.
"Còn có chuyện này?” Ngụy Vương nghe vậy giật mình. Ngụy Vương cũng không thiếu nữ nhân, thiếu một Trần thục ái, chẳng ảnh hưởng gì đến Ngụy Vương.
So với Trần thục ái, Trầm thục phi dù cơ thể không tốt, nhưng có hai nhi tử, Ngụy Vương vẫn chịu khó đến Ngưng Hương cung.
Đương nhiên, đây cũng do 2 nhi tử của Trâm thục phi xuất sắc.
"Ừm”" Trầm tư phút chốc, Ngụy Vương gật đầu nói: "ngươi nói như vậy, chắc hẳn Trần thục ái đã ăn năn, ngươi phái người đón nàng về U Chỉ cung."
"Vâng, bệ hạ." Đồng Hiến khom người.
Cùng lúc đó, Triệu Hoằng Nhuận đã rời cung, bất tri bất giác về phủ Túc Vương.
Nghe Triệu Hoằng Nhuận về phủ, Ôn Khi tìm cớ trốn thoát Lục nhi, dù sao có Túc vương, Lục nhỉ không dám quá mức vô lễ.
Vì thế, Ôn Khi cũng bị tông vệ chế giễu.
"Lục nhi sai ngươi đi chẻ củi?"
Nhìn Ôn tiên sinh yếu ớt, Triệu Hoằng Nhuận kinh ngạc, hắn không dám chắc Ôn tiên sinh có thể cầm rìu hay không.
Trong tiếng cười ầm ï của tông vệ, Ôn Khi ngượng ngùng giải thích: "nôn hạ ở vương phủ, ngẫu nhiên làm chút việc vặt cũng nên..."
Ứ 2 ngày trước cũng không nói như vậy. .
Triệu Hoằng Nhuận nghi ngờ liếc Ôn Khi, mấy ngày trước, Ôn Khi tỏ ra "có thể giết không thể nhục", rất
khó tưởng tượng, hôm nay Ôn tiên sinh lại bỏ mặt mũi, đi làm việc của người hầu. Không đúng lắm... ¡
Triệu Hoằng Nhuận, Lữ Mục, Chu Phác, Cao Quát, Mục Thanh đều lộ ra nụ cười quỷ dị.
"Quá đáng!" Lữ Mục tỏ ra tức giận trước tiên.
Sau đó, Cao Quát cũng âm trầm nói: "điện hạ, Ôn tiên sinh dù nói thế nào cũng là môn khách, Lục nhỉ sao có thể sỉ nhục?"
"Ti chức cũng cảm thấy Lục nhi hơi quá đáng!" Chu Phác mặt không thay đổi, nhìn hơi nham hiểm.
Mục Thanh cũng oán giận nói: "điện hạ, ta đi gọi nha đầu kia đến, chấp hành gia pháp, trút giận cho Ôn tiên sinh"
Ôn Khi ngẩn người, không kịp tỏ thái độ, Triệu Hoằng Nhuận cũng gật đầu, nhìn hắn nói: "Ôn tiên sinh yên tâm, bản vương nhất định sẽ trút cơn giận thay ngươi."
Nghe vậy, Ôn Khi hoảng hốt, kể từ hai ngày trước Lục nhi giúp hắn nói chuyện trước mặt Vương Bổng, Ôn Khi có hảo cảm với nàng, không còn oán hận khi bị sai tới sai lui như trước.
Bây giờ nghe Triệu Hoằng Nhuận định trừng phạt Lục nhi, Ôn Khi vội vàng nói: "Túc vương điện hạ bớt giận, là tại hạ tự nguyện...
Lời chưa nói hết, hắn thấy Triệu Hoằng Nhuận, Lữ Mục, Chu Phác, Cao Quát, Mục Thanh cười mỉm nhìn hắn.
'A a-, thì ra là tự nguyện...' Nhất thời, Ôn Khi khuôn mặt đỏ bừng, nghiến răng trừng đám người cười hắn.