Đại Ngụy Đế Quốc (Dịch)

Chương 746 - Chương 810: Khúc Mắc Ngày Xưa

Chương 810: Khúc Mắc Ngày Xưa Chương 810: Khúc Mắc Ngày XưaChương 810: Khúc Mắc Ngày Xưa

Một lát sau, Triệu Hoằng Nhuận và Ôn Khi tới tiền sảnh.

Đồng thời, hắn sai Mục Thanh đến hầm rượu lấy một vò rượu, để Ôn Khi uống, xem như nhận lỗi.

Mới đầu Ôn Khi còn hận nghiến răng nghiến lợi, đợi ngửi được mùi rượu, hắn lập tức từ bỏ kiên trì, để Triệu Hoằng Nhuận lần nữa nhận biết Ôn tiên sinh.

Vì trong lòng phiền muộn, nên Triệu Hoằng Nhuận và Ôn Khi uống hai chén, trong lúc đó, hắn nói kết quả vụ án Chu thượng thư cho Ôn Khi.

Không ngờ, Ôn Khi ủng hộ Ngụy Vương, ủng hộ nhanh chóng kết án.

"Điện hạ nhìn ta như vậy làm gì?" Có lẽ cảm thấy Triệu Hoằng Nhuận ánh mắt cổ quái, Ôn Khi vội vàng giải thích: "môn hạ cũng không phải nịnh nọt bệ hạ, môn hạ chẳng qua thấy cách của bệ hạ ổn nhất."

Nghe vậy, Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày, không vui nói: "Hình Bộ thượng thư bị hại, phụ vương lại xem như chưa từng xảy ra, đây là cách xử lý tốt nhất?"

"Bằng không đâu?" cầm chén rượu, Ôn Khi cười mỉm hỏi ngược lại: "công khai vụ án cho mọi người? Trực tiếp truy nã Tiêu thị dư nghiệt?... Điện hạ đừng quên, đám dư nghiệt kia đã thẩm thấu vào triều đình, chỉ Hình Bộ đã bắt được 5 người, trong đó có hai người làm lang quan, ngài có thể cam đoan triều đình lục bộ 24 ti, không còn Tiêu thị dư nghiệt?”

"..." Triệu Hoằng Nhuận ngẩn người, lúc này mới tỉnh táo.

"Môn hạ biết, điện hạ muốn tìm được hung thủ, nhưng chuyện không thể vội. Những dư nghiệt kia, không viết trên mặt "ta là kẻ xấu", bây giờ manh mối đã đứt, làm sao bắt bọn hắn?... Ép đối phương, những kẻ giấu trong triều bắt bình dân vô tội, thậm chí vu oan quý tộc, đến lúc đó, chẳng phải loạn hơn?" Nói đến đây, Ôn Khi vuốt chén rượu trong tay, từ tốn nói: "vì vậy, vụ án Chu thượng thư vẫn sớm nên kết án. Nhưng kết án, không đồng nghĩa điện hạ không tra xét nữa, không phải sao? Theo môn hạ thấy, bệ hạ cũng có ý này, mặt nổi để Đại Lý Tự kết án, bí mật giao cho người khác."

Ứ... Nội thị giám và Củng Vệ ty?

Triệu Hoằng Nhuận nhấp ngụm rượu, thấy Ôn Khi nói có lý.

Dựa theo hiểu biết của hắn về phụ vương, Ngụy Vương không phải người dung túng cho đám phản tặc, huống chi, đám dư nghiệt kia còn trà trộn vào triêu đình.

Nghĩ tới đây, Triệu Hoằng Nhuận tâm tình tốt lên, hắn cảm thấy Ôn Khi nói không sai: đã không còn manh mối, chi bằng kết án, dù sao đã biết hung thủ, sau này còn nhiều cơ hội.

"Không sai, không sai." Vỗ tay tán dương Ôn Khi hai câu, Triệu Hoằng Nhuận vui vẻ đi về hậu viện.

Nhìn Triệu Hoằng Nhuận rời đi, Ôn Khi lắc đầu.

Hắn không phủ nhận, Túc vương phẩm cách rất tốt, thông minh hơn người, chỉ là đôi khi phạm phải sơ sẩy, cần ngươi chu đáo thông minh bổ sung sơ hở, tỉ như hắn.

Ta đã đắc tội quá nhiều quan viên, hoạn lộ cơ bản không thông, muốn hay không... ¡

Ôn Khi cầm chén rượu suy nghĩ.

Đúng lúc này, bên tai hắn vang lên tiếng rít.

"A -H" Ôn Khi sợ hết hồn, vô thức xoay đầu lại, đã thấy Lục nhi vọt tới, mở to mắt nhìn vò rượu, lập tức thét to: "Ôn Khi, ngươi điên rồi? Ngươi dám trộm rượu? Ngươi có biết rượu này để chiêu đãi khách quý hay không?!"

"Ta... Ta không có." Ôn Khi vội vàng lắc đầu phủ nhận: "đây là Túc vương điện hạ tạ lỗi."

"Tạ lỗi?" Lục nhi nghi ngờ nhìn chằm chằm Ôn Khi, hỏi: "tạ lỗi vì chuyện gì?"

"..." Ôn Khi mở miệng, sắc mặt đỏ bừng, nói không ra lời.

Hắn nào dám nói thật.

Thấy vậy, Lục nhi híp mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: "được lắm, ngươi trộm rượu không tính, lại còn nói dối?... Ta vốn tưởng ngươi thay đổi, không ngờ đã có dự mưu, không đúng. Tóm lại, ngươi khiến ta tức chết! Đi theo ta, hôm nay ngươi không bổ xong đống củi, bản cô nương không để yên cho ngươi!"

"A "h

Một tiếng hét thảm, Ôn Khi bị Lục nhi véo tay kéo đi.

Trước khi bị bắt, hắn còn lưu luyến không rời nhìn hũ rượu.

Cùng lúc đó, Triệu Hoằng Nhuận nghi ngờ quay đầu.

"Vệ Kiêu, ta hình như nghe được tiếng ai kêu thảm?”

"Có không?" Vệ Kiêu cũng quay đầu nhìn, nghi ngờ nói: "điện hạ nghe lâm?”

"Ồ" Triệu Hoằng Nhuận nửa tin nửa ngờ, tiếp tục đi về hậu viện.

Khi đến bắc viện, Triệu Hoằng Nhuận thấy Tô cô nương, Mị Khương, Mị Nhuế, Ô Na, Dương Thiệt Hạnh đang cùng Ngọc Lung công chúa trong vườn cười cười nói nói.

"Nha, phu quân tới." Dương Thiệt Hạnh ánh mắt sắc bén nhất, đầu tiên thấy Triệu Hoằng Nhuận, ngượng ngùng tới trước Triệu Hoằng Nhuận, mặt mũi mừng rỡ.

“Trò chuyện gì vậy?”

Triệu Hoằng Nhuận theo Dương Thiệt Hạnh, đi vào trong vườn, ánh mắt đảo qua chư nữ, cùng các nàng chào hỏi - trừ Mị Nhuế, nha đầu này đút đây quả khô trong miệng, để Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu.

"Muội, chớ ăn." Mị Khương lặng lẽ kéo tay muội muội, dù nàng đã quen, nhưng vẫn có cảm giác mất mặt, chỉ tiếc Mị Nhuế chỉ quan tâm đĩa mận.

"Các tỷ muội đang nghe công chúa điện hạ và Ô Na muội muội tranh luận ai cưỡi ngựa giỏi hơn." Tô cô nương ôn nhu đáp.

Tỷ muội... ? j

Nhìn Tô cô nương cười ôn nhu, lại thấy Mị Khương lạc lõng, Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy câu này có sự lúng túng.

"Đương nhiên là Ô Na rồi." Tiện tay cầm một quả mận bỏ vào trong miệng, Triệu Hoằng Nhuận không nhìn nha đầu ngu xuẩn nào đó đang nhìn hắn hằm hằm, cười nói.

"Hì hì!" Ô Na nghe xong cao hứng, ôm cánh tay của Triệu Hoằng Nhuận, hành động này khiến Tô cô nương và Mị Khương không hẹn mà cùng nhìn lại.

Tuy nhiên, Ô Na cao hứng, đồng nghĩa công chúa điện hạ mất hứng, nàng khịt mũi, không thích nhìn Triệu Hoằng Nhuận, nói: "ngươi biết cái gì? Ta cưỡi ngựa rất lợi hại." "Thôi đi." Triệu Hoằng Nhuận trợn mắt, vuốt tóc Ô Na, tức giận nhìn Ngọc Lung công chúa nói: "ngươi mới luyện cưỡi ngựa mấy ngày? Ô Na lớn lên trên thảo nguyên, cưỡi ngựa không bằng ngươi?"

"Nha!" Ngọc Lung công chúa nhảy dựng lên, oán giận nói: "ta đã thắng Vương thúc!"

Triệu Hoằng Nhuận biết "Vương thúc", chỉ Vương Bổng, đả kích nàng: "thôi đi, Vương tông vệ trưởng, là dũng sĩ Thanh Dương bộ lạc, trừ phi hắn cố ý nhường ngươi, bằng không ngươi cả đời này khó thắng nổi Vương Bổng."

"Nha!" Ngọc Lung công chúa tức dậm chân, nói: "Hoằng Nhuận, ngươi cố ý chọc giận ta sao?"

Triệu Hoằng Nhuận nhếch miệng, cười hì hì nói: "ai bảo ngươi không đưa lễ vật cho ta."

Nghe vậy, Ngọc Lung công chúa thở phì phò trừng Triệu Hoằng Nhuận, cười lạnh nói: "ai nha, Hoằng Nhuận đệ đệ càng ngày càng không được rồi, cũng khó trách, hai lần chinh phạt Sở quốc, thống lĩnh vạn quân..."

"Ngươi nghĩ thế nào?" Triệu Hoằng Nhuận cười hỏi.

Ngọc Lung công chúa trừng Triệu Hoằng Nhuận hồi lâu, bỗng nhiên cười nói: "ta nói cho nghĩa mẫu, ngươi bắt nạt tai"

Nghe vậy, Triệu Hoằng Nhuận suy sụp, vì nghĩa mẫu là Trâm Thục Phi.

Có đôi khi, Triệu Hoằng Nhuận hoài nghi trong mắt Trâm thục phi, nhi tử không bằng nghĩa tử, nghĩa tử không bằng nghĩa nữ, cũng không biết Trầm thục phi có phải thương Ngọc Lung, nên luôn đối tốt với nàng

"Không phải chứ?" Triệu Hoằng Nhuận ngượng ngùng nói.

Nói thật, người khác hắn không sợ, nhưng nếu là Trầm thục phi mà nói, hắn vẫn sợ.

"Biết lỗi rồi?" Ngọc Lung công chúa vênh vang đắc ý nhìn Triệu Hoằng Nhuận, khịt mũi nói: "vậy thì dỗ dành ta, bằng không, vương tỷ sẽ đi cáo trạng."

Thấy cảnh này, chư nữ cười tạm lánh, cho dù Mị Khương cũng kéo muội muội rời đi, cho Triệu Hoằng Nhuận chút mặt mũi.

Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận đành nói vài câu, dỗ Ngọc Lung công chúa vui vẻ.

Ngọc Lung công chúa vui vẻ, còn từ trên cổ lấy một sợi dây chuyên bằng xương, đưa cho Triệu Hoằng Nhuận.

"Đây, lễ vật cho ngươi... Hôm trước ngươi chọc giận ta, vốn ta dự định chính mình giữ lại."

Triệu Hoằng Nhuận nhận dây chuyền, hắn biết thứ này, là trang sức thiếu nữ các tộc Tam Xuyên hay đeo.

"Giữ cho tốt, ta bỏ nhiêu công sức mới làm ra... Ngươi xem ở đây, còn có ta tự tay khắc chữ;'tặng cho Hoằng Nhuận”." Ngọc Lung công chúa vừa giận, giờ chỉ vào dây chuyền, vui vẻ giới thiệu.

Tuy cảm động, nhưng Triệu Hoằng Nhuận lộ vẻ ghét bỏ: "chữ xấu quá."

"Ngươi!" Ngọc Lung công chúa giận dậm chân: "ngươi có muốn hay không?!"

"Đương nhiên muốn." Triệu Hoằng Nhuận đắc ý, sau đó hắn do dự, đột ngột nói: "Ngọc Lung, hôm nay ta gặp được Hà Hân Hiền."

"Ai?" Ngọc Lung công chúa ngẩn người, sửng sốt một lúc, mới nhớ ra, bĩu môi nói: "là hắn..."
Bình Luận (0)
Comment