Thân tiểu thư, mệnh nha hoàn.
Mỗi khi ta phạm lỗi, Lý mụ mụ luôn nói như vậy. Ta nghe mãi vẫn không hiểu.
Tiểu thư sinh ra đã là tiểu thư, nha hoàn sinh ra liền là nha hoàn, chẳng phải mọi thứ đã định sẵn ngay từ khi đầu thai hay sao?
Khi bị bọn buôn người bán vào vương phủ, ta vừa tròn sáu tuổi.
Ngày hôm đó, cha hiếm khi nào hào phóng, mua cho ta một xâu kẹo hồ lô, chỉ ta mà thôi, chẳng có phần của ca ca hay đệ đệ.
Sáng hôm ấy, mẹ nấu cho ta một bát mì lớn, trong đó có hai quả trứng. Đệ đệ thèm thuồng đến mức giơ đũa định cướp.
Mẹ nghiêng mắt quát lớn: "Cái này là dành riêng cho tỷ tỷ con!"
Đứa em trai vốn được nuông chiều từ bé lần đầu tiên bị mắng, đứng sững sờ tại chỗ.
Ta liền gắp một quả trứng đưa cho nó: "Cho đệ đấy."
Mẹ định ngăn lại, nhưng ta chỉ cười nhẹ: "Con ăn ít, nhiều thế này không hết được."
Mẹ nhìn ta ngẩn người, rồi khẽ vuốt đầu ta, dịu dàng nói: "Ngoan lắm."
Ta là nữ nhi thứ hai trong nhà, bên trên có một ca ca được đi học, bên dưới có một đệ đệ kém ta hai tuổi.
Rõ ràng đều là trẻ con, nhưng lại luôn bị ép phải hiểu chuyện sớm.
Câu này là do tỷ tỷ nhà bên, Vương Phán Đệ nói.
Tỷ ấy cũng là con thứ trong nhà, nhưng bên dưới còn có hai muội muội.
Cả bốn tỷ muội, đứng trước đứa em trai mới sinh năm nay, đều chỉ là những kẻ "ở giữa" mà thôi.
Hôm ấy, Vương Phán Đệ ngồi trước nhà, vừa đan giỏ tre vừa nhìn ta cùng muội muội út của tỷ ấy chơi dây thừng:
"Đại tỷ sắp lấy chồng rồi, cuối cùng cũng có thể rời khỏi nhà này."
Ta thắc mắc: "Rời khỏi nhà thì sẽ tốt hơn sao?"
Vương Phán Đệ nghiêm túc suy nghĩ một lát, rồi đáp:
"Gả cho người có lương tâm, sinh được con trai, thì mới xem như tốt."
Lúc đệ đệ ta ra đời, dù chỉ mới bốn tuổi, ta vẫn còn nhớ như in tiếng mẹ kêu đau đớn và chậu máu đỏ tươi được bưng ra khỏi phòng.
Nghĩ đến đây, ta rùng mình: "Vậy thì ta vẫn không muốn rời khỏi nhà đâu."
"Nếu vậy, Tiểu Táo sẽ thành gái già không ai thèm cưới mất thôi. Lúc đó hàng xóm láng giềng sẽ buôn chuyện không ngớt đấy!"
Vương Phán Đệ cười đùa, ôm lấy muội muội của mình.
Ngày ấy, không ai ngờ được, kẻ rời đi đầu tiên lại là ta.
Không phải đội khăn voan đỏ, được người ta khiêng kiệu đón đi, mà là bị bán đi với giá hai lượng bạc, trở thành một nha hoàn trong phủ đệ quyền quý.
2Năm văn tiền đổi một đấu gạo.
Một nghìn văn đổi được một lượng bạc.
Ta đếm ngón tay, tính mãi mà chẳng thể biết một đứa như ta đáng giá bao nhiêu đấu gạo.
Người đàn bà buôn người là một mụ béo lùn, mặt mày lúc nào cũng cau có.
Thấy ta bị bán đi mà không khóc lóc, mụ ta liền dịu giọng hơn một chút:
"Năm nay mùa màng thất bát, ngươi cũng đừng trách cha mẹ mình. Nếu ngươi không đi theo ta, cả nhà các ngươi đều sẽ đói rét mà chết."
Ta ngẩng đầu lên hỏi: "Ta ăn ít lại một chút cũng không được sao?"
Chưa kịp nghe câu trả lời, trong phòng bỗng vang lên tiếng khóc nức nở:
"Ta muốn về nhà, ta muốn nương..."
Những đứa trẻ khác cũng bắt đầu khóc theo, làm ta giật cả mình.
Ta không biết lúc này có phải cũng nên khóc cùng bọn họ hay không.
Mụ béo tức giận quát lớn:
"Không được khóc nữa! Còn khóc, ta bán hết vào kỹ viện!"
Lũ trẻ sợ hãi, lập tức câm bặt, chỉ dám nấc nhẹ từng tiếng.
Ta phản ứng chậm chạp, mãi sau mới mở miệng hỏi:
"Họ đã không cần chúng ta nữa, vì sao vẫn muốn trở về?"
Mụ béo nhìn ta, nét mặt có vẻ hài lòng, khẽ gật đầu:
"Tuổi còn nhỏ mà đã nghĩ thông suốt, tốt lắm! Các ngươi cũng nên học theo nó, nghĩ thoáng một chút, tự khắc nhẹ lòng. Ta, Béo thẩm, không phải hạng người làm chuyện thất đức, ta không bán các ngươi vào nơi bẩn thỉu. Các ngươi đều sẽ vào phủ lớn làm nha hoàn, nếu nhanh nhẹn, lanh lợi một chút, sau này có thể sống những ngày tốt đẹp."
Từ khi sinh ra đến giờ, ta chưa từng có một ngày nào gọi là "tốt đẹp", nên lời của Béo thẩm, ta cũng chẳng tưởng tượng được sẽ tốt đẹp đến mức nào.
Béo thẩm đi qua đi lại trong phòng, cẩn thận xem xét từng đứa trẻ.
Những đứa có nhan sắc nổi bật bị bà ta kéo ra đứng riêng một hàng.
Đến lượt ta, bà ta chỉ liếc qua một cái, rồi hời hợt buông một câu:
"Mấy đứa xinh đẹp, đến tuổi rồi sẽ được đưa vào làm thông phòng cho các công tử trong phủ, đó chính là vận mệnh tốt nhất mà các ngươi có thể giành lấy."
Xem ra, vận mệnh ấy không dành cho ta rồi.
Ta nhìn xuống mặt nước phản chiếu khuôn mặt của chính mình, một gương mặt mà nếu ném vào đám đông cũng chẳng ai nhận ra.
Bụng ta phát ra tiếng "ọc ọc", đói đến cồn cào.
Ta không biết bát mì ta chưa ăn hết trước khi đi, cùng quả trứng gà ta giấu dưới đáy bát, liệu có bị ai phát hiện hay không.
Nếu cha mẹ nhìn thấy, liệu có nhớ đến đứa con gái thứ hai này không?
Một đứa trẻ ngoan ngoãn nhưng lại thừa thãi trong nhà…
Dù chỉ trong chốc lát, ta cũng mong được nhớ đến.