Đại Nha Hoàn - Thảo Bản Hương Ba

Chương 2

Người đời thường châm chọc bọn ta, những kẻ hầu hạ chủ nhân, là "chó săn."

Nếu đã làm chó săn, ta nguyện làm một con chó săn trung thành.

Tiểu thư lười biếng, ta canh chừng.

Tiểu thư trèo tường, ta kê thang.

Tiểu thư đánh người, ta đưa ghế.

Lý mụ mụ nói ta làm việc thì không bao nhiêu, mà gây họa thì đứng hàng đầu.

Ta cố gắng quét dọn sân viện, nhưng cây chổi còn cao hơn ta, đến nay vẫn chưa thể điều khiển được nó.

Ta hầu hạ tiểu thư rửa mặt, chân ngắn, vấp vào bậu cửa, hắt cả chậu nước lên người tiểu thư.

Ta dốc lòng học trang điểm, nhưng son phấn đánh lên mặt chỉ khiến ta trông như quỷ dọa người.

Vậy mà ta vẫn có thể bình yên ở lại trong phủ, tất cả đều nhờ vào sự thiên vị của tiểu thư. 

Mỗi lần Lý mụ mụ định phạt ta, tiểu thư đều che chở:

"Chỉ là một đứa trẻ thôi, sao có thể làm tốt những chuyện này?"

Thế nên, công việc duy nhất của ta chính là chọc tiểu thư vui vẻ. 

Chẳng hạn như bây giờ, ta đang hái lá lan quý của lão gia, chỉ để đan một con châu chấu cỏ cho tiểu thư.

Tiểu thư đang ngồi bên cửa sổ luyện chữ, ta cầm con châu chấu cỏ tiến lại gần, nhìn nét chữ thanh tú của nàng, liền chỉ vào một chữ, nói:

"Nô tỳ nhận ra chữ này, là chữ 'Bình' trong 'táo bình' (táo xanh)."

Tiểu thư lắc đầu, viết thêm một chữ khác bên cạnh:

"Đây mới là 'Bình' trong 'táo bình', còn chữ kia là 'Bình' trong 'bình thủy tương phùng' (gặp gỡ tình cờ)."

Ta ngơ ngác hỏi: "Bình thủy tương phùng nghĩa là gì?"

Tiểu thư kiên nhẫn giảng giải:

"Là chỉ những người xa lạ vô tình gặp gỡ."

Ta đặt con châu chấu cỏ lên nghiên mực của tiểu thư, nhẹ giọng nói:

"Nô tỳ và tiểu thư cũng là bình thủy tương phùng."

Tiểu thư bị ta chọc cười, đôi mắt cong cong:

"Là ý này, nhưng ngươi và ta bình thủy tương phùng, vậy mà ngươi còn muốn cùng ta bái đường."

Nghĩ đến chuyện xấu hổ ngày trước, mặt ta đỏ bừng, lẩm bẩm biện hộ:

"Khi đó nô tỳ còn nhỏ, không hiểu chuyện."

Tiểu thư đặt bút xuống, xoa đầu ta, dịu dàng cười nói:

"Bây giờ cũng vẫn là một đứa trẻ."

Ta không phục, liền lớn tiếng phản bác:

"Nô tỳ đã tám tuổi rồi!"

Nhưng rồi ta lại nghĩ đến chuyện năm nay tiểu thư vừa tròn mười hai, búi tóc đã cài trâm, không còn là một cô bé con như ta nữa.

Tiểu thư thu dọn lại bàn, nói:

"Đi thôi, ta dẫn ngươi ra chợ dạo một vòng."

Ta giật mình: "Lại trèo tường sao?"

Nhớ đến lần trước lén lút ra ngoài bị Lý mụ mụ đánh vào mông, giờ ta vẫn còn cảm thấy đau.

Tiểu thư vỗ vào mông ta, cười nói:

"Lần này không bị đánh đâu, ta sẽ nhờ đại ca dẫn chúng ta ra ngoài."

Ta lập tức sáng mắt, lon ton chạy theo sau nàng.

Bình Luận (0)
Comment