"Hỷ nhi, bữa trưa nay thêm một đĩa khổ qua xào, Hoàng thượng ghét ăn khổ qua nhất."
"Dạ, nương nương."
Từ khi tiểu thư vào vương phủ, ta chưa từng đổi cách xưng hô, nhưng vào cung thì không thể như vậy nữa, ta gọi nàng là Quý phi nương nương.
Vương gia sau khi lên ngôi đã không còn là bậc thầy "chia sủng" nữa.
Giờ đây, cả hậu cung đều nói rằng Thẩm Quý phi độc sủng hậu cung.
Nhưng đều là giả cả, chỉ là bề ngoài mà thôi.
Hoàng thượng ngày ba bữa đều ở cung Quý phi, ăn đến no căng bụng thì lại cùng nương nương luyện một bộ quyền pháp để tiêu thực.
Cuối cùng, nương nương phải nhờ Hoàng hậu ra mặt khuyên bảo Hoàng thượng hãy "mưa móc đều khắp", đừng mãi ăn mãi một món, nên thưởng thức "bách gia yến" chứ đừng chỉ vặt lông một con cừu duy nhất.
Vị Hoàng hậu chẳng có chí tiến thủ kia miệng thì đồng ý, nhưng thực ra chẳng làm gì cả.
Bất đắc dĩ, nương nương bèn viện cớ ngắm hoa, bắt ta đem mấy gốc mẫu đơn trắng nhuộm thành ngũ sắc, sau đó mời tất cả phi tần đến thưởng trà.
Đợi khi mọi người tề tựu đông đủ, nương nương thở dài một tiếng, nghiêm nghị nói:
"Nhìn các ngươi xem, một đám có mặt mà chẳng có tâm. Ngay cả Hoàng thượng cũng không giữ được, thế có xứng với công lao sinh thành dưỡng dục của phụ mẫu các ngươi không?"
Cao Mỹ nhân lí nhí nói: "Luận nhan sắc, ai có thể sánh với Quý phi nương nương chứ?"
Nương nương chép miệng: "Ai cũng biết trời sinh không bằng người, vậy sao không chịu cố gắng hơn một chút?"
Lúc này, Huệ Tần lên tiếng: "Quý phi nương nương, nương nương có từng nghĩ rằng có khi nào là do tay nghề nhà bếp trong cung nương nương quá tốt? Chi bằng dọn vài ngày đồ ăn thanh đạm thử xem sao?"
Nương nương ngẫm nghĩ một lát, cảm thấy lời này có lý, bèn ban cho Huệ Tần một đôi vòng ngọc bạch ngọc, rồi sai ta đi làm theo.
Đêm ấy, Hoàng thượng nhìn mâm cơm chỉ toàn cháo trắng với dưa muối, cảm thán:
"Quả nhiên chỉ có ái phi là hiểu lòng trẫm nhất. Dạo này trời nóng, ăn thanh đạm một chút ngủ mới ngon."
"Ngài ngủ ngon rồi, còn thần thiếp thì mất ngủ đây!"
Nương nương tức giận, múc thêm một bát cháo đặt trước mặt Hoàng thượng.
Hoàng thượng vui vẻ nhận lấy, ăn xong thì kéo nương nương ra sân tản bộ ngắm trăng.
Bỗng Hoàng thượng hỏi: "Quý phi, nàng rốt cuộc muốn gì?"
Nghe vậy, ta lập tức đổ mồ hôi lạnh, vội vàng dẫn đám cung nhân lui ra ngoài.
Ta không biết nương nương đã đáp thế nào, nhưng dưới ánh trăng, ta trông thấy đôi mắt Hoàng thượng, đôi mắt vốn luôn thâm trầm vô cảm, nay lại ánh lên tia sáng rực rỡ.
Dĩ nhiên, ngoại trừ lần bị ta dọa sợ vào đêm tân hôn thì không tính.