Đại Nha Hoàn - Thảo Bản Hương Ba

Chương 13

"Hi cô cô, người định đi đâu vậy?"

Trưởng công chúa chớp chớp đôi mắt to tròn, ôm chặt lấy chân ta làm nũng.

Tướng mạo của trưởng công chúa giống nương nương như đúc. 

Cái tiếc nuối vì không thể bầu bạn cùng nương nương thuở nhỏ của ta, nay được bù đắp đôi phần ở trưởng công chúa.

Ta bế tiểu cô nương mềm mại như búp bê ngọc lên, dịu dàng nói: 

"Mẫu phi con sai ta làm việc, đợi khi xong rồi ta sẽ quay lại chơi với con, được không?"

Trưởng công chúa chu môi, dáng vẻ y hệt nương nương lúc không hài lòng. 

Ta vẫn kiên nhẫn dỗ dành, rồi để nhũ mẫu dỗ nàng đi ngủ trưa.

Ta hầu hạ nương nương đã tròn hai mươi năm. 

Khoảng thời gian dài ấy đủ để một nha hoàn nhỏ bé gây họa như ta trưởng thành thành đại cung nữ cẩn trọng và chu toàn nhất bên cạnh quý phi.

Lý ma ma nhìn ta ngày một trầm ổn, chững chạc, quy củ, vô cùng hài lòng. 

Khi ta đến tuổi hai mươi lăm và quyết định không xuất cung, bà bèn cáo lão hồi hương.

Nữ tử trong cung khi tròn hai mươi lăm có thể rời đi, nương nương cũng từng hỏi ta có muốn tìm một nhà tử tế để gả hay không. 

Ta chỉ mỉm cười lắc đầu: "Nô tỳ đã từng nói, sẽ theo hầu nương nương cả đời."

Không biết trưởng công chúa nghe tin từ đâu, liền chạy đến khóc rấm rứt: "Ta không muốn Hi cô cô rời đi!"

Nghe bảo nàng sợ ta chỉ nói cho qua, bèn len lén chạy đến tìm hoàng thượng, vừa khóc vừa quậy phá một trận.

Hoàng thượng bất đắc dĩ phải đến cung của nương nương hỏi han: 

"Các nàng một người hai người đều như vậy cả... Năm đó ở trường săn, chỉ vì ta động đến Hi cô cô mà nàng liền lập tức trở mặt."

Nương nương ung dung ngồi bóc quýt, thong thả đáp: 

"Trên đời chỉ có chân tình là khó cầu nhất, bệ hạ chẳng phải cũng hiểu rõ sao?"

Hoàng thượng nhìn ta, hỏi: "Lời này của quý phi, Hi cô cô có ý kiến gì không?"

Ta cúi đầu, chậm rãi nói: "Trên đời chỉ có chân tâm đổi lấy chân tâm."

Hoàng thượng trầm ngâm giây lát, liên tiếp thốt ra ba chữ "tốt, tốt, tốt." 

Nhưng vẻ mặt nghiêm nghị ấy nhanh chóng nhăn nhó vì bị nương nương nhét vào miệng một múi quýt chua loét.

Nương nương lập tức vứt vỏ quýt xuống bàn, hờn dỗi: "Quýt này chua quá, vậy ta không ăn nữa."

Nhìn một màn trước mắt, ta đành bất đắc dĩ nhắc nhở: "Nương nương, chú ý lễ nghi."

Nương nương đành cầm khăn tay, miễn cưỡng đặt lên miệng hoàng thượng, tỏ vẻ không tình nguyện: "Hoàng thượng, mau nhổ ra đi."

Hoàng thượng lại nói: "Đã nuốt xuống rồi."

Ta lặng lẽ lui ra ngoài. Một là để dành không gian riêng cho hai người họ, hai là vì ta sợ mình không nhịn được mà bật cười.

 

Kỳ thực, hậu cung cũng chẳng hề yên bình. 

Những năm đầu hoàng thượng vừa đăng cơ, ngoại tổ phụ của trưởng công chúa, cũng chính là đại tướng quân, liên tục bị người khác dâng tấu hặc tội. 

Về sau mới biết là do quý phi nương nương quá mức được sủng ái.

Lúc đầu, đại tướng quân còn lấy làm đắc ý, nhưng thực sự không chịu nổi cảnh cứ cách dăm ba bữa lại bị tìm cớ hạch sách, đành nhờ phu nhân vào cung khuyên nhủ.

Tướng quân phu nhân vốn vui mừng khi thấy con gái được yêu chiều trong hậu cung, nên chẳng mảy may để ý đến hàm ý trong lời của phu quân, chỉ đơn thuần mang theo mấy cuốn sổ nhỏ vào cung, định truyền thụ kinh nghiệm cho nương nương.

Trùng hợp thời điểm ấy, có một số tần phi ganh ghét với nương nương, đồn thổi rằng quý phi là yêu tinh, tinh thông tà thuật mê hoặc nam nhân, khiến nương nương tức giận vô cùng.

Cầm mấy cuốn sổ tay do tướng quân phu nhân đưa đến, nương nương đập bàn, nghiến răng nói: 

"Chúng dám gọi ta là yêu phi? Vậy ta sẽ cho bọn chúng xem yêu phi chân chính là thế nào!"

Thế nhưng, chưa kịp bị mang danh yêu phi, nương nương đã nhanh chóng hoàn thành tâm nguyện "ba năm hai đứa" của tướng quân phu nhân.

Sau khi sinh hạ một trai một gái, lời đồn cũng tự nhiên lắng xuống. 

Ai cũng hiểu rằng địa vị của quý phi đã vững như bàn thạch.

Bởi vì hiện tại, hoàng hậu cũng chỉ là hoàng hậu, nhưng quý phi lại rất có thể trở thành hoàng thái hậu trong tương lai.

 

Theo đà nương nương được sủng ái, địa vị của ta cũng lên cao. 

Giờ đây, chỉ cần tùy tiện dạo quanh cung một vòng, là có kẻ rón rén nhét bạc vụn, lá vàng vào tay áo ta.

Ban đầu là mấy thỏi bạc, rồi đến lá vàng. 

Thậm chí có lần, một vị tần phi ngây thơ, dáng vẻ phúc hậu, trực tiếp chụp lên tay ta một chiếc vòng vàng nặng đến mười cân.

Ta thực sự nghi ngờ, có khi nào gông xiềng trong thiên lao cũng không nặng đến thế?

   
Bình Luận (0)
Comment