Đại Nha Hoàn - Thảo Bản Hương Ba

Chương 17

Ngày xuất giá, Hi Nhi lén nói với ta rằng không biết từ đâu lại có thêm hai người xuất hiện trong đoàn rước dâu. 

Ta được tám người nâng kiệu mà vào phủ, hơn nữa, Thành Vương trông thấy cũng không nói gì.

Nói nhảm, đó là do ta bỏ tiền ra thuê!

Huống hồ, dù có nhìn thấy thì sao chứ?

Vì là trắc phi, nên ta không cần thực hiện đầy đủ nghi thức bái đường. 

Nghĩ theo hướng tích cực, các nương nương trong cung cũng đâu có quỳ bái chồng mình.

Nhưng ta vẫn có chút thất vọng, dù sao trong thoại bản cũng miêu tả ngày thành thân náo nhiệt lắm mà.

Sau khi vén khăn voan, uống xong rượu giao bôi thì coi như lễ thành. Các nha hoàn bà tử hành lễ rồi lui xuống.

Bỗng nhiên, một tiếng hô vang lên:

“Phu thê giao bái! Đưa vào động phòng!”

Ta và Thành Vương đều sững sờ, nhưng ta là người phản ứng nhanh hơn, liền cười phá lên.

Thế nào lại là câu thoại mấy năm trước mới tiếp nối bây giờ?

Hỷ bà vội vàng kéo Hi Nhi đi, sau đó còn tiện tay đóng cửa lại.

Để xoa dịu bầu không khí, Thành Vương liền khen ta hôm nay xinh đẹp hơn ngày thường.

Ta bĩu môi: “Ngươi uống nhiều rồi, ta ngày nào cũng xinh đẹp như hoa, dù có tắt đèn đi cũng vậy.”

Thành Vương nâng cằm ta lên, muốn kéo bầu không khí trở lại sự ám muội, nhưng khi vừa ngồi xuống liền kêu “Ai u” một tiếng.

Ta cúi đầu nhìn, thì ra trên giường có một cây kim thêu, cùng với đường may xiêu vẹo như con giun bò. 

Ta đoán chắc là Hi Nhi vô ý làm rơi trên chăn.

Ta càng cười to hơn, còn Thành Vương thì vừa giận vừa không biết làm sao.

Nếu chuyện này rơi vào ta, chắc chắn ta sẽ tìm kẻ đầu sỏ mà trút giận.

Vì để che giấu chân tướng, ta đành đẩy Thành Vương ngã xuống giường.

Hi Nhi à, tiểu thư nhà ngươi vì ngươi mà hy sinh thân mình rồi đó!

-----

Những ngày tháng ở phủ Thành Vương cũng chẳng khác gì khi ta còn ở tướng phủ, chỉ cần không lén trèo tường ra ngoài vào hôm phải hầu hạ vương gia là được.

Có lẽ do phát hiện ta hay ra ngoài, vương gia bắt đầu ngày ngày đến viện của ta dùng bữa. 

Ngủ có thể không ngủ, nhưng ăn thì nhất định phải ăn.

Vương gia ăn nhiều, mà ăn lại không phát ra tiếng động. 

Ta hiểu, đó là quy củ, ăn không nói, ngủ không chuyện. 

Một hai lần còn chịu được, nhưng lâu dần ta không nhịn được, liền kiếm chuyện bắt chuyện. 

Đôi khi, vương gia cũng đáp lại một hai câu.

Ngày ngày đến ăn chực, còn làm ảnh hưởng đến việc ta ra ngoài chơi, ta bèn đến chỗ quản sự đòi bạc. 

Hễ ta vừa đòi tiền, vương gia liền không đến nữa, thật là một công đôi việc! 

Ta vui vẻ cùng Hỉ nhi trèo tường ra ngoài chơi.

Nhưng đúng là sự đời trớ trêu, lúc ta trèo tường xuống lại chạm mặt ngay vương gia bên kia đầu tường. 

Cuối cùng, ta chỉ có thể giẫm lên vai hắn mà nhảy xuống.

Tức đến giậm chân, nhưng đạo lý của kẻ mạnh là phải tố cáo trước. Ta chỉ vào hắn mà trách:

"Ngươi lén lén lút lút không đi cửa chính, chắc chắn có tật giật mình, nhất định là vụng trộm với hồ ly tinh! Ta phải đến chỗ vương phi tố giác ngươi!"

Vương gia thở dài, xoa đầu ta, nói: "Không có, ta chỉ có mình nàng."

Hừ! Lừa ai chứ? Một vương phi, một trắc phi, hai thị thiếp, hắn tưởng ta không biết đếm chắc?

Ta giơ tay đếm từng ngón mà kể: "Một, hai, ba, bốn... còn dám bảo chỉ có ta?"

Hắn thản nhiên nói: "Ngoại trừ nàng, những người kia không tính."

Ta không thèm đôi co nữa. 

Dù sao hắn cũng không truy cứu chuyện ta trèo tường trốn đi, ta liền nể mặt cây san hô hắn tặng mà không so đo.

Chỉ là từ đó về sau, tiền tiêu vặt của ta tăng lên gấp đôi, nhưng vương gia cũng nghiễm nhiên đóng quân ở bàn ăn của ta.

Ta ăn gì, hắn cũng ăn một phần y hệt. Ta uống yến sào, hắn cũng phải múc hai muỗng.

Cái cuộc sống này, bao giờ mới có hồi kết đây!

Bình Luận (0)
Comment