Đại Nha Hoàn - Thảo Bản Hương Ba

Chương 18

Không ngờ tên "Thành Vương" này lại thực sự làm nên chuyện, thoáng cái đã trở thành hoàng đế.

Hỉ nhi ngày ngày gọi ta một tiếng "Nương nương", nghe mà thích đến mức cười không khép nổi miệng!

Nhưng phải nói, ngự thiện phòng đúng là vô dụng, hoàng thượng vẫn cứ đến cung của ta ăn cơm, tiện thể ngủ lại. 

Từ đó, mưa móc chẳng còn phân chia đều nữa.

Sáng cùng ăn, trưa cùng uống, chiều cùng trò chuyện, tối cùng chơi, đêm cùng ngủ.

Chưa từng nghe qua quý phi nào phải làm việc vất vả như vậy!

Nhưng nhờ ta, phụ thân và huynh trưởng cũng nhờ phúc mà thăng quan tiến chức.

Ta đắc ý khoanh tay, nhìn huynh trưởng mà cười nói: 

"Nam nhân đọc sách làm gì? Cũng phải chờ muội muội gả tốt mới đổi đời!"

Nếu không phải bây giờ ta đã là quý phi nương nương, chắc chắn huynh trưởng đã xách ta ném xuống hồ sen.

Huynh dặn dò: "Gần đây muội đừng quá phách lối, phụ thân bị người ta dâng sớ hặc tội không biết bao nhiêu lần rồi."

Ta lườm nguýt: "Muội đâu có trói hoàng thượng lại, cũng đâu có hạ dược. Chân mọc trên người ngài ấy, muội quản được chắc?"

Ta vốn không định quan tâm những lời đồn trong cung, nhưng đồn đại càng ngày càng thái quá.

Nếu không thể thanh minh, chi bằng làm cho nó thành sự thật, ít nhất sẽ không còn oan uổng nữa.

Thế là ta hăng hái nghiên cứu sách vở, kết hợp với những hiểu biết của bản thân về yêu phi, dần dần lĩnh ngộ được tinh túy bên trong.

Hoàng thượng ban đầu còn bất ngờ, nhưng sau đó lại phối hợp đặc biệt ăn ý.

Cuối cùng, hoàng thượng chẳng trở thành hôn quân, nhưng ta thì sắp kiệt sức đến nơi rồi!

Mấy tháng sau, ta chán ăn, Hỉ nhi còn tưởng là bị đầy bụng, nhưng Lý mụ mụ lại kiên quyết mời ngự y đến xem xét.

Thế là ta trở thành vị phi tần đầu tiên trong hậu cung hoài long thai.

Tin tức này trong hậu cung luôn lan truyền rất nhanh, chẳng bao lâu, Cao mỹ nhân và Huệ tần vội vã chạy tới.

Huệ tần vừa vào cửa liền hỏi ngay: "Đứa bé là của ai?"

Cao mỹ nhân tiếp lời: "Hoàng thượng có biết không?"

Ta lườm họ một cái, chậm rãi nói: 

"Lời này không thể nói bừa, tất nhiên là long thai rồi."

Hai người họ đưa mắt nhìn nhau, Huệ tần lại nói ra một câu khiến ta ngỡ ngàng đến mức ngây người:

"Ngươi và hoàng thượng... thật sự có ngủ cùng à?"

Cái gì? Lẽ nào còn có giả ngủ chắc?

Trời đất ơi, bảo sao từ lúc vào cung đến giờ, ta cứ cảm thấy vất vả vô cùng, hóa ra tất cả công việc đều là một mình ta gánh vác!

Giữa lúc trò chuyện, hoàng thượng đến, người trước giờ ít khi bộc lộ cảm xúc lại nhẹ nhàng đặt tay lên bụng ta, khóe môi hiện lên một nụ cười hiếm hoi.

Cao mỹ nhân và Huệ tần đến hùng hổ bao nhiêu, rời đi lặng lẽ bấy nhiêu, ngay cả ta muốn giữ lại hai nhân chứng cũng không kịp.

Ta nhìn hoàng thượng, bực bội nói: 

"Hoàng thượng, ngài đúng là vắt kiệt một con cừu đến tận cùng! Giỏi thật đấy!"

Hoàng thượng liếc ta, bình tĩnh đáp: 

"Trước đây nàng nói, thứ người khác đã chạm vào, nàng liền không cần."

Ta sững người, rồi bỗng nhiên rơi nước mắt.

Ta từng nghĩ rằng một đời vinh hoa là nhờ trời thương xót. 

Nhưng có lẽ, ta thực sự là đứa trẻ được ông trời ưu ái nhất, bởi vì ngài đã ban cho ta tất cả những điều tốt đẹp nhất trên thế gian này.

Bình Luận (0)
Comment