Mùa đông năm ấy, Chi Lan mắc bệnh qua đời. Trẫm đón nhận sự ra đi của nàng một cách bình thản.
Chi Lan cũng là con người, mà con người thì không thể thoát khỏi sinh lão bệnh tử.
Khi còn sống, trẫm đối đãi với nàng thật tốt. Khi chết đi, tất thảy đều hóa thành hư vô.
Tiên hoàng thường đợi đến khi một phi tần qua đời mới bắt đầu thương nhớ, đau buồn.
Trẫm không biết người là đang diễn cho ai xem.
Người đời nói hoàng đế sở hữu vạn vật trong thiên hạ, nhưng trẫm chưa từng coi Chi Lan là sở hữu của mình.
Nàng trước nay vẫn luôn tự do, tựa như một cánh bướm, chỉ khi để nàng tự do, nàng mới đẹp nhất.
Việc nàng nguyện ý dừng chân trên lòng bàn tay trẫm, là phúc phận của trẫm.
Nha hoàn bên cạnh nàng cầu xin được tuẫn táng cùng.
Trẫm cự tuyệt.
Trẫm còn chưa nói muốn chết theo nàng, cớ gì phải bắt nàng ta chết theo?
Đợi sau khi trẫm chết, cùng Chi Lan hợp táng cũng chưa muộn.
Mà trẫm cũng đoán được, kẻ khâu kim vào đệm ngày đó chính là ả ta!
Cuối cùng, nha hoàn kia theo đoàn ni cô vào cung tụng kinh, trước khi đi còn tặng trẫm một cây trâm vàng.
Nàng nói:
“Đây là cây trâm tiểu thư ban thưởng cho nô tỳ năm mười sáu tuổi. Nay nô tỳ đã cắt đứt hồng trần, mong bệ hạ cho hòa tan vàng này, đúc thành một chiếc khóa trường mệnh, thay nô tỳ tặng cho tiểu công chúa..”
Trẫm hỏi:
“Gặp được tiểu thư là chuyện may mắn nhất đời ngươi sao?”
Nàng đáp: “Bẩm, đúng vậy.”
Nàng không xưng nô, trẫm cũng không xưng trẫm.
Từ đó về sau, trong cung không còn ai nhắc đến chuyện của nàng nữa.
Phiên Ngoại 4: Giả – Chân Vương PhiPhụ mẫu chi mệnh, mai mối chi ngôn. Một câu nói này suýt nữa đã hại cả đời ta.
Do muội muội ta, Triệu Ải, bỏ trốn ngay trước ngày thành thân, phụ thân liền nói:
"Dù sao hai đứa cũng giống hệt nhau, con hãy thay muội mà xuất giá, coi như cho Thành Vương một lời giải thích."
Không phải chứ, phụ thân!
Dù là song sinh nhưng rõ ràng đây là long phượng thai, quan trọng nhất là thứ quan trọng nhất cũng không giống nhau!
Nhưng phụ thân nhất quyết muốn kết thân với Thành Vương, dù có phải gả ta, một nam nhân, đi chăng nữa.
Lúc ta bước xuống kiệu hoa, rõ ràng cảm nhận được bàn tay đỡ lấy ta của Thành Vương hơi khựng lại vài giây, chắc hẳn vì tân nương này còn cao lớn hơn cả hắn.
Thành Vương lầm bầm khe khẽ: "Sao mà cao thế này?"
Huynh đệ à, người trước mắt đã không bình thường rồi, ngài còn chưa phát hiện ra à?
Dù sao thì mãi đến khi vén khăn voan, Thành Vương ngồi trên giường quan sát ta hồi lâu rồi mới chậm rãi nói:
"Hôm nay ta cảm thấy nàng có chút kỳ lạ, nhưng dù sao ta cũng chỉ mới gặp nàng một lần."
Vị vương gia này cũng dễ bị lừa quá đấy!
Không hổ danh phụ thân ta là mưu sĩ đệ nhất triều đình, thế mà lại nghĩ ra kế sách thay giá chẳng đáng tin này để lừa hắn.
Ta thản nhiên đáp: "Muội muội ta bỏ trốn rồi, ta chỉ đến thay vài ngày thôi. Đợi bắt được nó về, ta sẽ giao lại cho ngài."