Thành Vương lại là người dễ chịu, nhẹ nhõm thở phào khi biết mình không cần lấy một tân nương cao lớn hơn mình:
"Không sao, vất vả cho các người rồi."
Đêm tân hôn, ta và vị phu quân này ngồi đối diện nhau, im lặng đến mức khó xử.
Cuối cùng, ta phải bấm bụng mở lời: "Nghe nói ngài muốn tham gia đoạt đích?"
Thành Vương không hề giấu giếm:
"Là phụ thân ngài tự tiện báo danh cho ta, ông ấy cảm thấy không có vấn đề gì."
Bây giờ ta đã hiểu tại sao phụ thân lại chọn Thành Vương rồi.
Người này tuy ngoài mặt lãnh đạm, nhưng tâm tư sâu không lường được.
Hắn không dễ bị dục vọng làm mờ mắt, có đủ kiên nhẫn bày mưu tính kế, đến thời điểm thích hợp sẽ quyết đoán ra tay.
Nhưng kiểu người này cũng có một khuyết điểm chí mạng: Hắn không có dã tâm.
Ta tốn tận hai canh giờ phân tích cục diện triều đình và lợi ích của các phe phái, Thành Vương chỉ thỉnh thoảng ừm một tiếng, chứng tỏ vẫn còn thức mà thôi.
Còn có nghe vào tai hay không thì ta chẳng rõ.
Thấy chính sự nói đủ rồi, ta bèn đổi sang chuyện bát quái: "Nghe nói ngài thích Đại tiểu thư nhà Thẩm Tướng quân, Thẩm Chi Lan?"
Thành Vương vẫn thản nhiên: "Làm sao ngươi biết?"
Ta cười nhạt: "Chỉ cần nhìn ánh mắt si mê của ngài, chắc cả kinh thành này chỉ có Thẩm Chi Lan là không nhận ra thôi."
Thành Vương im lặng, chỉ khẽ "ồ" một tiếng rồi quay mặt đi, không biết lại đang suy tính điều gì.
Ta thở dài: "Nếu đã vậy, tại sao ngài không cưới nàng ấy? Trực tiếp cầu hôn không phải tốt hơn sao?"
Ta có chút thương xót cho muội muội mình.
Không thể gả cho người mình thích, lại còn phải lấy một nam nhân có trái tim hướng về nữ tử khác.
Cuộc sống như vậy, có gì đáng để tiếp tục?
Thành Vương nhàn nhạt đáp: "Là ý chỉ tứ hôn, không thể từ chối. Phụ thân ngươi cũng vì vậy mà lạnh lòng, quyết tâm phải nâng đỡ ta lên ngôi."
Hoàng đế hiện tại đa nghi quá mức, phụ thân ta dù cả đời cẩn trọng cũng chỉ đổi lại được số mệnh như thế.
Bởi vậy, ông ấy mới quyết tâm đánh cược một lần duy nhất.
Ta nhếch môi châm chọc: "Thẩm Chi Lan cũng đến tuổi bàn chuyện hôn nhân rồi, e rằng sắp thành hoàng tẩu của ngài mất."
Thành Vương khẽ sững người, cúi đầu "Ừm" một tiếng.
Thật lợi hại, nhịn giỏi như vậy, không hổ danh là Thành Vương.
Ta hừ lạnh: "Ngài chẳng qua cũng chỉ thích khuôn mặt nàng ta mà thôi. Tính tình như nàng ấy, vào hậu viện có lẽ sẽ không được lòng ai cả. Chưa biết chừng, tuổi còn trẻ đã bị hãm hại, đến nỗi chết thảm trong cô độc."
Thành Vương lập tức trừng mắt nhìn ta, ánh mắt đầy lửa giận khiến ta dựng hết tóc gáy.
Đột nhiên, hắn nói: "Không được, ta muốn cưới nàng ấy."
Ta cười cười: "Vậy mới đúng! Chúng ta không có duyên với lương duyên tốt đẹp, nhưng ít nhất cũng không thể để người khác bị ức hiếp."
Thẩm Tướng quân đầu óc cũng thiếu mất vài cái dây thần kinh y như Thành Vương.
Hai người này đúng là một đôi trời sinh.
Vừa nghe tin Thành Vương muốn cưới con gái mình, Thẩm Tướng quân hưng phấn đến mức nếu Thành Vương muốn tạo phản ngay lúc này, chắc ông ta cũng lập tức phò tá.
Không phải chứ, rốt cuộc con gái ông đã làm chuyện thất đức gì mà khó gả đến vậy?
Vì quá tò mò, ta lén điều tra một chút…
Thôi được rồi, chúc hai người trăm năm hạnh phúc, là ta lắm chuyện rồi.
Những ngày ta giả làm Vương phi thật sung sướng.
Ngày ngày ăn ngon mặc đẹp, không cần chạy theo phụ thân du thuyết khắp nơi.
Ngủ một giấc đến tận trưa, đợi Thành Vương hạ triều về rồi tán gẫu vài câu là hoàn thành nhiệm vụ.
Muội muội ta mà có cuộc sống tốt bên ngoài thì tốt nhất đừng quay về.
Giả Vương phi ta còn làm được, giả Hoàng hậu cũng có gì không thể chứ?
Nhưng đúng lúc hôn kỳ của Thẩm Chi Lan sắp đến, muội muội ta, Triệu Ải, bị phụ thân tìm về.
Nàng đứng đó, ánh mắt trống rỗng, hoàn toàn không giống người trong trí nhớ của ta nữa.
Phụ thân chỉ nói: "Trở về là tốt rồi."
Những chuyện khác, ông không để bất kỳ ai hỏi đến.
Nhưng ngay cả kẻ ngốc cũng nhìn ra được, nàng đã bị lừa đến mức mất hết tất cả.
Ta tức giận hỏi: "Muội bị ai lừa?"
Triệu Ải cười nhạt: "Ca ca, đừng hỏi nữa. Muội không sao."
Nhưng ta không thể nuốt trôi cơn giận này! Ai dám ức hiếp con gái Thừa tướng, ta nhất định khiến hắn trả giá!
Cuối cùng, Thành Vương phái ám vệ đi điều tra, nói rằng… muội muội ta đã bị Thái tử lừa gạt.
Chuyện này… rốt cuộc là thế nào?