Đại Nha Hoàn - Thảo Bản Hương Ba

Chương 25

Việc đã đến nước này, Triệu Ải tuyệt vọng, thành hôn chính là kết cục tốt nhất. 

Nàng lựa chọn bỏ trốn, suy cho cùng cũng bởi vì nàng đã mang thai. 

Dù Thành Vương có tính khí tốt đến đâu cũng chẳng thể nào chịu nuôi con cho Thái tử, thế nên nàng buộc phải bỏ trốn.

Ta hỏi: “Đứa bé đâu?”

Nàng đáp: “Không còn nữa.”

Ta lại hỏi: “Là ngoài ý muốn sao?”

Nàng đáp: “Không phải.”

Chỉ với vài lời ngắn ngủi, ta đã hiểu rõ. E rằng Triệu Ải ngay từ đầu đã tìm đến Thái tử, nhưng Thái tử không đồng ý giữ lại đứa bé này.

Ta nói với nàng: “Vì sự ngu muội và cả tin của ngươi mà rơi vào kết cục như ngày hôm nay, ta chẳng còn gì để nói.”

Gia tộc ta không phân biệt chính thứ. 

Ta có bảy huynh muội, phụ thân coi trọng ta không phải vì ta là trưởng tử, mà bởi ta là người xuất sắc nhất.

Hôn sự của Triệu Ải với Thành Vương vốn chẳng phải là quân cờ của phụ thân, nếu có thể chọn người khác, ông sẽ không chọn nàng.

Ta lạnh nhạt nói: “Triệu Ải, từ nay về sau ngươi nên tự lo liệu cho bản thân. Lần này là vì thánh chỉ không thể trái, mới có thể cứu ngươi một mạng, nếu không, phụ thân tuyệt đối không tha cho ngươi.”

Triệu Ải bật cười đầy châm chọc: “Ta đương nhiên biết chứ. Người đời vẫn khen Thừa tướng dạy con nghiêm cẩn, con cái trong nhà ai ai cũng xuất sắc. Bởi vì, những kẻ không đạt tiêu chuẩn của ông đều bị vứt bỏ. Còn ngươi, Triệu Tịch, chính là quân cờ đắc ý nhất của ông ấy.”

Ta không còn hứng thú đôi co cùng nàng: “Vì ngươi là ruột thịt của ta, ta sẽ giúp ngươi lần này nữa thôi. Điều may mắn nhất của ngươi chính là được sinh ra cùng ta.”

Đây là lần cuối cùng ta gặp song sinh muội muội của mình. 

Khi nàng theo tân hoàng đăng cơ, trở thành hoàng hậu, ta cũng chỉ khẽ cúi mắt, không nhìn nàng thêm một lần nào nữa.

Có lẽ người ngoài sẽ cho rằng ta nhẫn tâm, nhưng vận mệnh của một người, đều phải do chính bản thân tranh đoạt, chứ không phải mong cầu trời xanh thương xót.

2. Chân chính Vương phi

Ta có thể trở thành Vương phi, rồi sau đó thành Hoàng hậu, đều là do duyên số trêu ngươi.

Mẫu thân đôi khi vẫn nghĩ, rõ ràng ta và ca ca có dung mạo tương đồng, nhưng vì cớ gì năng lực lại cách biệt một trời một vực.

Phụ thân ta là đương triều Thừa tướng, trong nhà không phân biệt chính thứ, không phân biệt trưởng ấu, không phân biệt nam nữ. 

Lý niệm dạy dỗ của ông trước sau vẫn luôn công bằng, chính trực. 

Thế nên, gia tộc ta không chỉ xuất thân văn thần, mà gia phả còn có cả danh tướng, thậm chí là nữ tướng.

Người trong gia tộc đều lý trí, trung dung, khách quan, lúc nào cũng suy nghĩ thấu đáo, giữ vững bình tĩnh, để rồi có thể toàn thân rút lui. 

Từng người một lạnh lùng đến mức chẳng giống người trần.

Ta và Thái tử là thanh mai trúc mã. 

Từ nhỏ ta đã nghĩ, ta chỉ thích Thái tử, một ngày nào đó sẽ gả cho chàng. 

Như vậy, ta vừa có được tình yêu, lại không phụ kỳ vọng của gia tộc.

Nhưng ta lại bị chỉ hôn cho Thành Vương, vị hoàng tử mờ nhạt nhất trong số các vương tử.

Phụ thân bắt đầu suy đoán thánh ý, bày mưu tính kế cho bước đi tiếp theo, nhằm duy trì vinh quang của gia tộc.

Ta không cam tâm!

Ta từ nhỏ đã muốn làm Thái tử phi, thậm chí vì chàng mà thay đổi bản thân. Thế mà nay lại nói ta uổng phí tâm tư?

Ta đã làm một chuyện ngốc nghếch.

Ta bỏ trốn, tìm đến Thái tử, muốn ép chàng cưới ta, bởi ta nhất định phải có được vị trí đó!

Bình Luận (0)
Comment