Đại Nha Hoàn - Thảo Bản Hương Ba

Chương 4

"Hi Nhi, mau lại đây xem hôm nay nên mặc áo khoác nào để hợp với đôi khuyên tai san hô này."

Tiểu thư gần đây mới mua được một đôi khuyên tai san hô với giá cao, thích đến mức từ khi bước vào năm mới chưa từng tháo xuống.

Ta từ bên ngoài đi vào, vỗ nhẹ lên tay áo để rũ đi hơi lạnh, rồi nhanh chóng bước vào phòng trong:

"Nô tỳ nhớ lúc mới vào đông, Thiếu tướng quân có săn được một con hồ ly trắng, toàn bộ da lông được dùng để may áo choàng lớn, phần lông thừa lại may lên một chiếc áo khoác đỏ cổ tròn. Chiếc đó có vẻ rất hợp đấy ạ."

Theo ta thấy, đôi khuyên tai san hô viền vàng này thực ra trông vô cùng diêm dúa, chỉ nhờ vào dung mạo rực rỡ của tiểu thư mới có thể gánh được. 

Nếu đổi thành người khác mà đeo vào, chắc chắn sẽ chẳng khác gì kệ trưng bày trang sức.

Tiểu thư vừa lật xem hộp trang sức, bỗng nhiên kêu lên một tiếng đau đớn. 

Cây trâm vàng trong tay không cầm chắc, rơi xuống đất.

Ngay sau đó, một cái tát giáng thẳng về phía nha hoàn phía sau:

"Đồ ngu! Ngươi đang làm cái gì vậy?"

"Tiểu thư tha mạng! Tiểu thư tha mạng! Nô tỳ vụng về, không biết nặng nhẹ nên làm đau tiểu thư!"

Càng lớn, tính tình tiểu thư lại càng kiêu căng và bướng bỉnh, nhưng ta không thấy có gì sai cả. 

Tiểu thư sinh ra đã là tiểu thư khuê các, thân phận cao quý, tất nhiên phải được người hầu hạ một cách cẩn thận. 

Ngược lại, những chủ nhân dễ tính quá mức sẽ chỉ khiến lũ nha hoàn này được đằng chân lân đằng đầu mà thôi.

Ta tiến lên, cúi người nhặt cây trâm lên, dùng khăn tay lau sạch rồi đặt lại lên bàn của tiểu thư. 

Sau đó, ta đá nhẹ nha hoàn đang quỳ dưới đất:

"Còn không mau cút đi! Đừng có sáng sớm đã khiến tiểu thư bực mình."

Nha hoàn kia sợ hãi bò dậy, vội vàng lui ra ngoài.

"Bình thường người chải tóc cho tiểu thư là Tam cô cô, nhưng nghe nói bà ấy vừa về quê vì mới có cháu trai." 

Ta vừa nhẹ nhàng xoa đầu tiểu thư vừa nói.

Sắc mặt tiểu thư dần dịu lại: 

"Đó đúng là chuyện vui, ngươi nhớ lát nữa bảo với bà vú, chuẩn bị một bao lì xì cho bà ấy."

"Ôi, nghe mà nô tỳ còn thấy ghen tị đây! Không biết ai có phúc phận mới được làm phu quân của tiểu thư." 

Ta vừa cầm lấy lược chuẩn bị chải tóc, thì tiểu thư đã giữ tay ta lại.

"Đi tìm Như Ý tới chải tóc cho ta, ta còn lạ gì tay nghề của ngươi." Tiểu thư liếc ta một cái qua gương đồng. 

"Nếu ngươi làm ta đau, ta lại không nỡ đánh ngươi, chẳng phải lại tự chuốc phiền phức sao?"

Ta giả vờ ấm ức: "Tiểu thư, nô tỳ đã lén luyện tập rồi mà."

"Ta không biết chắc?" Tiểu thư khẽ nâng cằm, rồi đẩy cây trâm về phía ta. 

"Cây trâm đó cho ngươi đấy, thấy là ta đã thấy xui xẻo rồi."

Ta lập tức cầm lấy trâm, vui mừng rạng rỡ:

"Đa tạ tiểu thư ban thưởng! Nô tỳ lập tức đi tìm Như Ý đến chải tóc cho người. Hôm nay hội thưởng mai, chắc chắn tiểu thư sẽ đẹp đến mức đám công tử kia không dám rời mắt!"

Tiểu thư bật cười mắng: "Đi đi đi! Suốt ngày chỉ biết trêu ta!"

Bình Luận (0)
Comment