Đại Nha Hoàn - Thảo Bản Hương Ba

Chương 5

Năm nay, tiểu thư vừa tròn mười sáu tuổi, đúng độ tuổi hoa nở rực rỡ. 

Theo lẽ thường, khi con gái đến tuổi cập kê, đáng lẽ đã phải định hôn sự.

Nhưng lão gia và phu nhân thương con gái vô cùng, không nỡ gả đi sớm, thế nên dù người đến cầu thân có xếp hàng dài đến tận cửa, vẫn bị bọn họ một mực ngăn cản, cố ý giữ tiểu thư lại thêm một năm.

Ta thường nghĩ, không biết người thế nào mới xứng đáng với tiểu thư. 

Dung mạo của nàng có nét tương tự lão gia và phu nhân, nhưng quả thực vẻ đẹp tuyệt sắc này không biết được di truyền từ ai.

Nghe lão gia kể, có lẽ là từ tổ mẫu. Năm xưa, tổ mẫu là một đại mỹ nhân nổi danh thiên hạ. 

Dù sau khi tổ phụ qua đời, tổ mẫu đã ngoài năm mươi, nhưng vẫn có vô số vương hầu quý tộc muốn cầu hôn. 

Mãi đến khi tổ mẫu trốn vào Thanh Sơn am thì mọi chuyện mới kết thúc.

Dạo gần đây, tiểu thư bắt đầu say mê tiểu thuyết tình cảm. 

Ta thường lẻn ra ngoài mua sách cho nàng, nàng cũng thường kéo ta đọc cùng rồi bàn luận về các tình tiết trong đó.

Ta tuổi còn nhỏ, chưa hiểu rõ về yêu hận tình thù, nhưng nhờ vậy mà khả năng đọc chữ của ta tiến bộ vượt bậc. 

Dù sao muốn cùng tiểu thư thảo luận nội dung sách, thì ít nhất ta cũng phải đọc được chữ mới được.

Có lần, ta tò mò hỏi nàng:

"Tiểu thư thích kiểu nam nhân nào? Trong những câu chuyện này có không?"

Tiểu thư nằm dài trên giường, tóc xõa ngang vai, lật giở quyển sách trên tay rồi hờ hững đáp:

"Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy."

"Nếu tiểu thư không thích người đó thì sao?"

Nàng chậm rãi khép sách lại:

"Nếu phụ thân gả ta cho người đó, ắt hẳn phải có lý do. Có thể là vì vinh quang gia tộc, cũng có thể vì giúp phụ thân và ca ca thăng quan tiến chức. Còn ta... chỉ là một tấm khăn voan đỏ che đầu mà thôi."

Nghe xong, lòng ta không khỏi chua xót: "Vậy tâm ý của tiểu thư chẳng lẽ không quan trọng sao?"

Tiểu thư vẫy tay ra hiệu cho ta ngồi sát bên nàng:

"Không thích thì đã sao? Hắn tam thê tứ thiếp, ta cũng không đau lòng. Hắn lạnh lùng hờ hững, ta cũng chẳng để tâm. Chỉ cần ta ngồi vững vị trí chính thất, nắm quyền quản gia, ta vẫn giữ được sự kiêu hãnh và tôn nghiêm của mình."

Ta biết mình đã hơi vượt quá bổn phận, nhưng vẫn nhẹ nhàng ôm lấy nàng:

"Nhưng đám thiếp thất kia chẳng phải sẽ ức hiếp tiểu thư sao?"

Tiểu thư cười nhạt:

"Thiếp thất chưa có con, địa vị còn không bằng nha hoàn bên cạnh chủ nhân. Còn nếu có con thì sao chứ? Con của thiếp chẳng phải cũng được đưa về danh nghĩa của chính thất hay sao?"

Ta ngập ngừng: "Nhưng lúc trước mụ mối từng nói, những cô gái xinh đẹp mà được làm thông phòng thì đó là phúc phần tốt nhất..."

Tiểu thư khinh miệt bật cười:

"Mụ ta chưa từng bị bán vào nhà quyền quý, nên mới nói vớ vẩn. Một khi chính thất không dung nạp, thì dù là thiếp hay nha hoàn cũng có thể bị đuổi đi. Những phu nhân chính thất bước vào vương phủ, sau lưng ai chẳng có nhà mẹ đẻ hùng mạnh? Chỉ cần các lão gia muốn nạp thiếp, trước tiên phải cân nhắc xem có dám đắc tội với nhạc phụ và đại cữu ca hay không!"

Nghe tiểu thư phân tích xong, ta lập tức nhận ra: chỉ cần ôm chặt lấy đùi tiểu thư, cả đời này ta cũng có thể thỏa sức tác oai tác quái!

"Nô tỳ muốn đi theo tiểu thư cả đời!"

Tiểu thư ôm lấy ta, cười khúc khích: "Thế ta lấy chồng rồi thì sao?"

"Vậy nô tỳ sẽ theo tiểu thư làm nha hoàn hồi môn."

Ta tiếp tục: "Sau này còn có thể làm nhũ mẫu, rồi làm vú già, mãi mãi bên cạnh tiểu thư, còn chăm sóc tiểu tiểu thư và tiểu thiếu gia nữa!"

"Được!" Tiểu thư cười khẽ, giọng nói mang theo cơn buồn ngủ: 

"Hi Nhi, vậy ngươi ở bên ta cả đời đi..."

Bình Luận (0)
Comment