Quyển 4 – Thiên hạ thống nhấtChương thứ nhất – Kinh hỉ thật to [thượng]….
Dạ Vị Ương cảm thấy Tịch Thiên Nguyên kia thật sự là có chút khổ bức, bị người lừa gạt nội ứng ngoại hợp hiện tại vẫn chưa biết gì, chờ thuyền bọn họ dần dần cách xa, quay đầu Tịch Thiên Nguyên rất nhanh bị nhân mã Tịch Thiên Thương chặn đứng.
Về phần kết cục thế nào, Dạ Vị Ương không muốn nghĩ nhiều.
Biết được Lưu Bá Hề còn sống, dân chúng ven bờ Côn Châu phần lớn tránh thoát sóng thần, đại hồ ly thoát khỏi hiểm cảnh cũng an tâm, ghé vào ổ chăn đánh một giấc.
Trong lúc mơ mơ màng màng nghe được tiếng cười nói, Dạ Vị Ương chậm rãi mở mắt.
Ở ải tháp cạnh cửa sổ vật nhỏ lông xù tuyết trắng cuộn thành một đoàn, cái đuôi nhỏ vẫy tới vẫy lui, lông mao ấm áp xinh đẹp dưới ánh dương quang sáng sủa bóng loáng, hai cái lỗ tai nhỏ khẽ động.
Tiểu hồ ly lúc trước còn ngủ bên cạnh hắn hiện giờ giống như quả bóng cao su, ở trên ải tháp lăn qua lăn lại, mà kế bên tiểu hồ ly đang lăn lộn chính là Bắc Thần Diêu Quang.
Nhìn nam nhân kia đầu tóc phi tán, khuôn mặt xưa nay lạnh lùng dưới phản quang lộ ra vài phần mềm mại đến không chân thật, đại khái là bị tiểu hồ y ầm ĩ làm cho vui vẻ, thường thường giơ lên khóe môi, thân thủ nhẹ nhàng sờ sờ đuôi nhỏ cùng lỗ tai tiểu hồ ly.
“Tỉnh?” Tuy rằng cùng tiểu hồ ly ngoạn, Bắc Thần Diêu Quang vẫn lập tức phát hiện đại hồ ly nào đó đã tỉnh lại.
“Ân.” Dạ Vị Ương chậm rãi theo trên giường ngồi dậy, vừa mới ngồi lên, vật nhỏ trắng trắng mềm mềm kia liền bính tới trong lòng hắn, ngao ô ngao ô dùng sức phe phẩy đuôi, cái đầu nhỏ dụi vào hắn, vô cùng đáng yêu.
Bắc Thần Diêu Quang rất nhanh sai người mang thức ăn lên, cũng không làm cho Dạ Vị Ương xuống giường, ở trên giường đặt một cái bàn nhỏ thuận lợi cho đại hồ ly ngồi trên giường dùng cơm.
“Thời điểm ngươi ngủ ta đã sai đại phu xem qua, thân thể ngươi rất yếu, phải ở trên giường tịnh dưỡng ít nhất một tháng.”
“Sao giống như nữ nhân ở cữ vậy…”
Vừa nghĩ đến cư nhiên phải nằm trên giường một tháng, Dạ Vị Ương liền chán nản, cảm giác trở về tình cảnh hơn một năm trước, lúc đó hai chân hắn không thể cử động, không có việc gì mỗi ngày đều nằm lì trên giường.
Bắc Thần Diêu Quang múc cho Dạ Vị Ương chén canh gà, thổi thổi đưa tới: “Ngươi không phải nữ nhân, nhưng người vừa sinh tiểu hồ ly.”
Sau khi ăn cơm xong Dạ Vị Ương tiếp tục đợi trên giường, may mắn có tiểu hồ ly bồi hắn, cũng không cảm thấy quá buồn chán.
“Nó mới sinh vài ngày mà ầm ĩ như vậy.” Nhìn tiểu hồ ly hai tay hai chân hướng trong lòng Dạ Vị Ương chui vào, Bắc Thần Diêu Quang liền đưa tay trảo vật nhỏ trở về.
“Cửu vĩ hồ sau khi sinh ra, một ngày tương đương một năm của nhân loại, đến ngày thứ bảy sẽ giống như người thường chậm rãi trưởng thành, cũng sẽ biến thành bộ dáng con người.” Dạ Vị Ương cười nói, “Thiên Hữu hiện tại đã là đứa nhỏ bốn tuổi, có thể không ầm ĩ sao?”
“Lúc ta bốn tuổi không có giống như nó ầm ĩ như vậy.” Bắc Thần Diêu Quang đương nhiên nói.
Dạ Vị Ương đảo mắt khinh thường, khi đó ngươi giống với người bình thường sao, phỏng chừng từ nhỏ đã không bình thường.
“Lại đây.” Tiểu hồ ly ranh mãnh dùng đuôi phất qua mặt Bắc Thần Diêu Quang chạy tới, Dạ Vị Ương ôm tiểu hồ ly trong ngực, thấp giọng nói: “Vật nhỏ, nên ngủ trưa.”
“Ngao ô ngao ô!” Tiểu hồ ly nhìn Dạ Vị Ương, lại quay đầu nhìn Bắc Thần Diêu Quang bên cạnh.
Bắc Thần Diêu Quang hỏi: “Nó nói gì vậy?”
Dạ Vị Ương trừng tiểu hồ ly một cái, trả lời: “Nó nói muốn chúng ta cùng nó ngủ.”
“Được.” Bắc Thần Diêu Quang vui vẻ đáp ứng.
Hai đại nam nhân nằm trên giường, chính giữa là một tiểu hồ ly nho nhỏ, ở trên giường lăn qua lộn lại hồi lâu, tiểu hồ ly nhắm mắt ngủ say.
Rốt cuộc cũng hống được tiểu hồ ly ngủ, Dạ Vị Ương thở dài một hơi, ngẩng đầu hướng nam nhân bên cạnh nhìn qua, vừa vặn gặp Bắc Thần Diêu Quang cũng đang nhìn hắn.
Một năm trước, hắn không nghĩ tới sẽ có đứa nhỏ thuộc về mình.
Một năm trước, mục tiêu của hắn là nhanh chóng từ quan tìm một chỗ an cư lạc nghiệp, sống một cuộc sống bình bình đạm đạm.
Không nghĩ tới một năm này nhân sinh của hắn lại nhiều màu sắc như vậy.
Một năm trước, hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ hội ngộ một người giống như Bắc Thần Diêu Quang, thời điểm biết được thân phận đối phương, càng không cho rằng, sẽ có một ngày hắn có thể bình tĩnh nằm chung giường như thế này.
Bắc Thần Diêu Quang thân thủ nhẹ nhàng cầm tay Dạ Vị Ương, khẽ vuốt ve mu bàn tay cùng ngón tay nam nhân, Dạ Vị Ương không biết lúc này trong lòng Bắc Thần Diêu Quang đang nghĩ cái gì.
Nhưng theo đáy mắt thâm thúy hiện lên tia nhu hòa của đối phương, Bắc Thần Diêu Quang đại khái là đang nghĩ đến những chuyện tốt đẹp.
,,,,,,,
,,,,,,,
Vài ngày sau bọn họ đã tới Bắc Thần quốc, chính là Bắc Thần Diêu Quang không có lập tức mang Dạ Vị Ương đến thủ đô Tử Vi thành, mà là ở một thành thị ven bờ biển.
Ấn theo cách nói Bắc Thần Diêu Quang, từ bờ biển đến Tử Vi thành còn một đoạn hành trình, Dạ Vị Ương thật vất vả mới nghỉ ngơi vài ngày, làm sao có thể miễn cưỡng lặn lội đường xa, dứt khoát ở trong thành phụ cận.
“Vậy ngươi không cần quay về hoàng cung sao?” Dạ Vị Ương tò mò hỏi, nhìn bộ dáng Bắc Thần Diêu Quang chính là tính toàn một mực bồi hắn.
“Không có đại sự gì quan trọng không tất yếu trở về, nếu ta ly khai hoàng cung chính quyền liền không ổn định, há chẳng phải ta không đủ tư cách làm hoàng đế.”
Trụ không đến hai ngày Dạ Vị Ương từ Bắc Thần Diêu Quang nhận được thư của Lưu Bá Hề và Tịch Thiên Thương, nhìn bức thư tự tay hai người kia viết Dạ Vị Ương thoáng yên tâm.
Tuy Bắc Thần Diêu Quang nói với hắn, lấy năng lực của Lưu Bá Hề cùng Tịch Thiên Thương, đối phó với một Tịch Thiên Nguyên nhất định không có sai sót, nhưng Dạ Vị Ương vẫn nhịn không được lo lắng.
Sau khi nhìn thấy thư báo bình an của hai người, nói rằng dư đảng Tịch Thiên Nguyên đã bị dọn dẹp sạch sẽ, xử lý xong sự tình ở Côn Châu sẽ đến Bắc Thần quốc đón hắn, tảng đá trong lòng Dạ Vị Ương cuối cùng đã buông xuống.
“Đại, đại, đại nhân!”
Nhìn Dạ Vị Ương đang nằm trong viện phe phẩy đuôi phơi nắng, Thường Thiếu Điển phụ trách truyền tin nhất thời sửng sốt, hắn nhìn Dạ Vị Ương lại nhìn tiểu hài tử ước chừng sáu tuổi trong lòng nam nhân liền trở nên cà lăm.
“Như thế nào chỉ có mình ngươi, Chước Hoa không tới sao?” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Gặp được người quen, tâm tình Dạ Vị Ương rất tốt, thấy Thường Thiếu Điển vẻ mặt mê mang, hắn ôm hài tử cười nói: “Thiên Hữu, kêu thúc thúc.”
“Thúc thúc~” Nãi thanh nãi khí hô một tiếng, tiểu nam hài nhu thuận trên đầu có đôi tai nhỏ hồ ly, sau lưng là một cái đuôi lông mao mềm mại.
“Ân, ngoan.” Thường Thiếu Điển lên tiếng, nhưng chợt phát hiện không đúng a, ánh mắt hắn trừng lớn hơn trước, cà lăm càng nghiêm trọng.
“Đại, đại, đại nhân… Này, đây là…?!”
“Dạ Thiên Hữu, hài tử của ta.” Dạ Vị Ương cười đến nheo ánh mắt, “Không ngờ rằng, ta đã sinh đứa nhỏ phải không?”
Đúng vậy, quả thật không ngờ.
Thứ nhất không nghĩ tới Dạ Vị Ương đã sinh hạ đứa nhỏ, thứ hai không nghĩ tới đứa nhỏ này lại lớn nhanh như vậy, chuyện này khiến cho Thường Thiếu Điển sững sờ hồi lâu, sau đó bị Dạ Vị Ương kéo ngồi xuống nói mới biết thời điểm Dạ Vị Ương gặp sóng thần mới sinh đứa nhỏ ra.
“Đại nhân, lúc đó nhất định thực vất vả đi.” Vừa nghe Dạ Vị Ương cư nhiên một mình ở trong sơn động sinh đứa nhỏ, Thường Thiểu Điển hốc mắt nhất thời đỏ lên, nếu không phải có tiểu hồ ly bên cạnh đùa giỡn, hắn phỏng chừng sẽ rơi nước mắt.
“Ta còn chưa khóc, ngươi khóc cái gì a.”
Dạ Vị Ương nhìn Thiên Hữu ngồi xổm trên bãi cỏ, cùng với tiểu bươm bướm đậu trên đóa hoa đối mặt nhau, không biết là đang trao đổi cái gì, ý cười trong mắt dần dần nồng đậm.
Thời điểm trong sơn động, hắn chỉ nhớ rõ vô cùng đau đớn, đau đến mức hắn quên cả kêu cứu, hay là bi thương hoàn cảnh chính mình cô độc sinh đứa nhỏ.
Chờ đau đớn qua đi, mở to mắt liền nhìn thấy tiểu hồ ly trước mặt mình, trong lòng có bao nhiêu ủy khuất cùng thống khổ nháy mắt liền biến mất sạch sẽ, chỉ còn lại cảm động và vui sướng tràn đầy.
Cho dù lúc ấy chảy nước mắt, cũng là giọt nước mắt hạnh phúc.
“Ân, không khóc, không khóc.” Thường Thiểu Điển hít sâu một hơi, lúc này khóc rất là phá hư phong cảnh, hắn điều chỉnh tốt cảm xúc, nhìn đứa nhỏ đáng yêu kia cảm thán nói: “Tiểu thiếu gia cùng đại nhân bộ dáng giống hệt nhau.”
“Thật sự?” Dạ Vị Ương đắc ý giương khóe môi, bất quá liền cười nói: “Ngươi đừng gạt ta, trừ bỏ tính cách có điểm giống ta, nhưng bộ dáng lại y như ba người cha của nó.”
“Đôi mắt giống Bắc Thần Diêu Quang, cái miệng giống Bá Hề, cái mũi giống Tịch Thiên Thương.” Đại hồ ly liên tục cảm thán, “Aisss, cho dù ta muốn phủ nhận nó có ba người cha cũng không phủ nhận được.”
Thường Thiếu Điển bị lời nói Dạ Vị Ương chọc cười, nam nhân này gần gũi ôn hòa lại thông minh, cũng không khoe khoang tự đại, hơn nữa bộ dáng xinh đẹp, khó trách được nhiều kẻ ưu tú yêu thương.
Nhìn dáng vẻ Dạ Vị Ương thỏa mãn hạnh phúc, Thường Thiếu Điển cũng cảm thấy cao hứng, hắn nói: “Dạ đại nhân vì sao không viết thư báo cho Hoàng thượng cùng Đại tướng quân, ngươi đã sinh đứa nhỏ?”
“Nếu bọn họ biết, khẳng định sẽ lập tức chạy tới, ngươi nói có đúng không?” Dạ Vị Ương ngược lại hỏi.
Thường Thiếu Điển gật đầu: “Đó là đương nhiên, Hoàng thượng và Đại tướng quân rất quan tâm đại nhân cùng đứa nhỏ, mỗi ngày đều hỏi đại nhân có bị thương không, đứa nhỏ có xảy ra chuyện gì không.”
“Như vậy đúng rồi, ta nếu nói bọn họ ta đã sinh đứa nhỏ, bọn họ còn không buông chuyện trong tay chạy đến đây sao, sớm muộn gì cũng được gặp hài tử, chờ đến khi bọn họ xử lý xong chuyện ở Côn Châu, thời điểm đến Bắc Thần quốc xem ta tự nhiên cũng nhìn thấy đứa nhỏ.” Dạ Vị Ương thản nhiên nói.
“Chính là… Đại nhân không cảm thấy ủy khuất sao?” Thường Thiếu Điển nhỏ giọng hỏi.
Đại hồ ly cười lắc đầu: “Ta không thích dựa dẫm, càng không thích cố tình gây sự, bọn họ nếu đã thật tình thương ta tôn trọng ta, ta cũng muốn thương bọn họ tôn trọng bọn họ và thông cảm cho bọn họ.”
“Thay vì viết trong thư ta đã sinh hài tử, làm cho bọn họ nôn nóng khó tập trung chính sự, còn không bằng thời điểm bọn họ đến Bắc Thần quốc, cho hai người đó một cái kinh hỉ thật lớn.”
Hết chương thứ nhất