Đại Nịnh Thần

Chương 164

Chương thứ hai – Kinh hỉ thật to [hạ]



“Đúng rồi, Chước Hoa sao không đến?”

Lúc này là Thường Thiếu Điển mang thư tới, Tịch Thiên Thương và Lưu Bá Hề không có khả năng phân thân chạy đến đây, cho nên không phái một hai thân tín liền không an tâm.

Làm cho Dạ Vị Ương có chút bất ngờ chính là, Chước Hoa cư nhiên không thấy đâu.

“Tịch Thiên Nguyên giảo hoạt đa đoan, biết chính mình bị Diêu Quang bệ hạ lừa, thời điểm bị quân đội Hoàng thượng bao vây liền giả vờ đầu hàng, về sau cư nhiên muốn ám sát Hoàng thượng, kết quả lại hướng tới Từ đô đốc, Chước Hoa thay Từ đô đốc cản một kiếm, bị thương nên không có biện pháp đến.”

Dạ Vị Ương vội vàng hỏi: “Vậy Chước Hoa không có việc gì đi?”

“Không có việc gì, thân thể hắn tốt lắm, vết thương nhìn qua đáng sợ, nhưng kỳ thật bị thương không nặng.” Thường Thiếu Điển nghi hoặc nghiêng đầu: “Chính là Chước Hoa lại làm ra một bộ rất nghiêm trọng, bộ dáng suy yếu nằm lì trên giường.”

“Không sao là tốt rồi.”

Dạ Vị Ương thở phào nhẹ nhõm, Thiếu Điển và Chước Hoa theo hắn lâu như vậy, trong lúc đó tuy rằng có mâu thuẫn, nhưng hiện giờ bọn họ xem như bằng hữu đồng sinh cộng tử.

“Bất quá Tịch Thiên Nguyên sao lại đi ám sát Từ Thương Hải?” Dạ Vị Ương nhớ ra, ngày đó Tịch Thiên Nguyên đàm điều kiện, có một cái chính là dùng Từ Thương Hải đổi lấy hắn.

Đối với Dạ Vị Ương chẳng có gì phải che giấu, Thường Thiếu Điển nhỏ giọng nói: “Khi ta còn là học đồ ở thái y viện, lúc đó Hoàng thượng còn chưa kế vị, Tịch Thiên Nguyên là con của sủng phi thế lực không nhỏ, mà Từ đô đốc chính là một trong những thuộc hạ tâm phúc của Tịch Thiên Nguyên.”

“Ta không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, bất quá… Đại khái là bởi vì Từ đô đốc đầu phục Hoàng thượng, Hoàng thượng liền dễ dàng đem Tịch Thiên Nguyên đuổi ra khỏi cung.”

Đại sự hoàng gia hắn chỉ là một thái y nên không dám hỏi nhiều, những chuyện Thường Thiếu Điển biết cũng không quá nhiều.

Nói đến Từ Thương Hải, Thường Thiếu Điển không khỏi nhắc thêm vài câu: “Từ đô đốc người này bình thường rất ít khi cùng người khác qua lại, Hoàng thượng chính là vẫn thực tín nhiệm hắn, Chước Hoa cùng Từ đô đốc quan hệ không tốt, nhưng nhìn Chước Hoa vì Từ đô đốc chắn một kiếm kia, ta nghĩ Chước Hoa vẫn rất quan tâm sư phó này của hắn.”

Dạ Vị Ương nghe liền gật đầu, có lẽ nhiều người cho rằng quan hệ giữa Chước Hoa và Từ Thương Hải không tốt, hiện giờ Chước Hoa lại vì Từ Thương Hải cản một kiếm, phỏng chừng sẽ khiến nhiều người chấn động.

Bất quá tổng cảm thấy quan hệ Chước Hoa cùng Từ Thương Hải không đơn giản như vậy, Dạ Vị Ương hạ quyết tâm, chờ đến khi gặp Bá Hề bọn họ, nhất định phải hỏi rõ ràng.

Chước Hoa hiện tại là bằng hữu tốt của hắn, mặc kệ nói thế nào, quan tâm một chút cũng là lẽ đương nhiên.

“Đại nhân…”

“Ân?” Nghe thấy thanh âm chần chờ của Thường Thiếu Điển, Dạ Vị Ương cười nói, “Có chuyện gì nói thẳng, ở trước mặt ta còn ấp a ấp úng cái gì.”

“Đại nhân, không phải ngươi nói sinh tiểu hồ ly xong sẽ biến thành người sao, như thế nào… Đại nhân ngươi vẫn có đuôi a.” Thường Thiếu Điển rất khó không để ý đến cái đuôi sau lưng Dạ Vị Ương.

“Người viết sách không phải cửu vĩ hồ, trong sách thật thật giả giả, bất quá ta đã không còn năng lực thuộc về cửu vĩ hồ, không trường sinh bất lão, không tái thông hiểu thú ngữ, bất quá không hoàn toàn trở thành con người.”

Dạ Vị Ương chẳng để tâm cầm cái đuôi quơ quơ trước mắt Thường Thiếu Điển, cười nói: “Hiện tại vẫn có thể biến thành bộ dáng hồ ly.”

Ở thời khắc sinh hạ tiểu hồ ly, Dạ Vị Ương liền có được trí nhớ đến từ cửu vĩ hồ, tựa như một người trong nháy mắt biết được Trung Hoa năm ngàn năm lịch sử.

Lịch sử cửu vĩ hồ hắn đã biết, chỉ là giống như đọc qua một quyển sách có được tri thức, bản thân trước sau vẫn còn ký ức thuộc về nhân loại, đại bộ phận thời gian Dạ Vị Ương duy trì bộ dáng con người, ngẫu nhiên cùng tiểu hồ ly đùa giỡn mới biến đuôi.

Ừm, đôi khi cũng xuất ra để trừu người.

“Từ xưa đến nay không biết có bao nhiêu người muốn trường sinh bất lão, dung nhan không đổi, đại nhân lại buông tha như vậy.” Thường Thiếu Điển nhẹ giọng cảm thán.

Này nếu đặt trên người Thường Thiếu Điển, hắn phỏng chừng sẽ không rộng rãi giống như Dạ Vị Ương.

Dạ Vị Ương bật cười, hắn nghiêng đầu nhìn đứa nhỏ cách đó không xa đuổi theo tiểu bươm bướm chạy tới chạy lui, khẽ nói: “Trường sinh bất lão a, nghe có vẻ rất tốt, chính là nhiều năm sau ta còn sống, nhưng chứng kiến những người yêu thương ta lần lượt chết đi, vậy ta sống còn có ý nghĩa gì?”

Tuy rằng tình yêu không phải tất cả, nhưng đối với Dạ Vị Ương mà nói, đó chính là nguồn nguyên hạnh phúc của hắn ở thế giới này.

“Cái gọi là ‘trường sinh bất lão’ còn không phải ‘trọn đời cô độc’ sao, mà trong lịch đại cửu vĩ hồ, đâu chỉ có mình ta buông tha tất cả sinh tiểu hồ ly đâu.”

“Dùng ‘trọn đời cô độc’ đổi lấy một đoạn nhân sinh không oán không hối, một hài tử đáng yêu, đối với ta đó là cuộc mua bán không tồi rồi.”

Cả đời một người gập ghềnh nhấp nhô, bận bịu đua tranh, cầu bất quá chỉ là một cuộc sống đơn giản bình yên mỹ mãn mà thôi.

Ai có thể cam đoan chính mình không mắc sai lầm, không có tiếc nuối, không từng hối hận tiêu sái suốt đời? Vận mệnh như nước lũ, nếu mỗi người đều có khả năng tùy ý thay đổi, liền không có nhiều người quỳ gối trước Phật khẩn cầu ban ân như vậy.

Dạ Vị Ương kiếp trước sống chưa đủ, chưa trọn vẹn, vất vả long đong.

Nguyên nhân chính là hắn đã trải qua nhiều chuyện không tốt, trong lòng đều muốn hướng tới một gia đình hoàn mỹ, cho nên khi biết mình mang tiểu hồ ly, đầu tiên là kinh ngạc sau đó là cảm thấy hạnh phúc, mới có thể mở rộng lòng tiếp nhận những người yêu thương hắn.

Không chỉ vì hắn, mà còn vì tiểu hồ ly.

Một tiểu tử lại có ba người cha sẽ như thế nào?

Mặc kệ người khác nhìn hắn ra sao, nói hắn hồ ly tinh cũng được, đại nịnh thần cũng tốt.

Tuổi thơ hắn không trọn vẹn, hắn thầm nghĩ muốn cho tiểu hồ ly một tuổi thơ hoàn mỹ không lưu bất luận hối tiếc gì, một gia đình hạnh phúc đến không thể hạnh phúc hơn.

,,,,,,,,,

,,,,,,,,,

Tịch Thiên Thương và Lưu Bá Hề thường xuyên viết thư gửi cho Dạ Vị Ương, đều viết một số sự tình thú vị, hoặc là chuyện đê đập ở Quảng Nam và Côn Châu mà Dạ Vị Ương quan tâm.

Mùa thu dần trôi qua, sắp sửa chuyển sang đông, Dạ Vị Ương nhận được tin tức hai người chuẩn bị khởi hành đến Bắc Thần quốc.

“Thiên Hữu, rất nhanh ngươi sẽ được gặp hai cha của ngươi, ngươi có muốn gặp bọn họ không?” �

Nằm ở trên giường một tháng Dạ Vị Ương đã khẩn cấp muốn chạy xuống, hắn nắm tay tiểu hồ ly tản bộ trên bãi cỏ, trong lòng tính toán đến lúc đó như thế nào cấp hai người kia một cái kinh hỉ thật to.

Tiểu hồ ly tuy rằng đã có bộ dáng của đứa nhỏ bình thường sáu bảy tuổi, nhưng chính là vừa mới ra đời hơn một tháng mà thôi, hiểu biết rất nhiều đồ vật, bên trong vẫn còn ngây thơ khờ khạo.

“Muốn! Cục cưng muốn gặp cha!”

Vật nhỏ khiễng chân, hai tay mở ra bổ nhào vào người nam nhân, ngẩng cái đầu nhỏ cười ngốc hề hề: “Phụ thân, khi nào cha mới tới xem ta, Tịch ba ba cùng Lưu ba ba còn không có xem ta a.”

Chính là tính cách này, như thế nào lại giống Dạ Vị Ương như vậy, thiên tính lạc quan sáng sủa chọc người thích.

Ờ, nói như thế có tự kỷ quá không?

Dạ Vị Ương loan thắt lưng ôm đứa nhỏ lên, cánh tay có phần gắng sức, không khỏi thở dài: “Gần đây sao ngươi nặng lên vậy, sau này phụ thân muốn bế ngươi cũng cực khổ.”

“Ta còn có Bắc Thần ba ba, Tịch ba ba cùng Lưu ba ba!” Đầu nhỏ ngẩng cao, Dạ Thiên Hữu có điểm tự hào lớn tiếng nói.

Hướng lên mặt hài tử hôn một cái, Dạ Vị Ương cười nói: “Tịch ba ba cùng Lưu ba ba của ngươi sẽ nhanh đến xem ngươi.”

Đứa nhỏ từ khi còn trong bụng Dạ Vị Ương cũng đã ý thức được sự tình, hơn nữa Dạ Vị Ương vẫn đều giải thích vì sao hai người cha kia của nó chưa xuất hiện, tiểu hồ ly cũng không trách Tịch Thiên Thương và Lưu Bá Hề không có lập tức trở về nhìn nó, hiện tại nghe được tin tức sắp được gặp hai cha, cao hứng đến mỗi ngày nhắc tới nhắc lui khiến đại hồ ly nào ấm ức muốn chết.

“Tịch Thiên Thương và Lưu Bá Hề sắp đến đây, ngươi muốn theo bọn họ trở về?”

Bắc Thần Diêu Quang cách đó không xa đi tới, vừa dứt lời tiểu hồ ly liền tung tăng chạy qua, há miệng ngọt ngào kêu một tiếng: “Cha!”, giống như làm nũng nhào vào ngực nam nhân.

“Ta cùng phụ thân, cùng cha một chỗ.”

“Cha cũng muốn cùng Thiên Hữu, cùng phụ thân ngươi một chỗ.” Lựa chọn ngồi xổm xuống cùng đứa nhỏ mặt đối mặt nhìn thẳng, Bắc Thần Diêu Quang lộ ra ý cười nhàn nhạt, thân thủ nhẹ nhàng xoa hai lỗ tai lông xù tiểu hồ ly.

Tuy rằng có thể biến thành người, nhưng vẫn không thể tự do khống chế, thường xuyên kích động để lộ đuôi cùng lỗ tai ra ngoài.

Điều này là cho Bắc Thần Diêu Quang nghĩ tới Dạ Vị Ương, không hổ danh là tiểu hồ ly của đại hồ ly, hai người đều có chỗ tương tự.

Bắc Thần Diêu Quang thích tiểu hồ ly, chính là bởi vì trên người tiểu hồ ly có nhiều điểm tương đồng với Dạ Vị Ương.

Suy cho cùng, người nam nhân này yêu nhất vẫn là Dạ Vị Ương.

“Được rồi, đi tìm Thường thúc thúc ngươi ngoạn đi, Thường thúc thúc ngươi hôm nay dắt ngươi đi mua đường (kẹo hồ lô)”

Dùng đường thuận lợi đem tiểu hồ ly hống đi, Dạ Vị Ương nhìn Bắc Thần Diêu Quang nói: “Hôm nay có việc gì sao?”

Dĩ vãng Bắc Thần Diêu Quang thích ở thư phòng một bên xử lý công việc một bên làm cho Dạ Vị Ương bồi hắn, hiện giờ còn có vật nhỏ loi nhoi, muốn cho hai hồ ly yên lặng ngốc ở trong phòng cũng không dễ dàng.

“Ân” Bắc Thần Diêu Quang lên tiếng, tự nhiên khoác bả vai Dạ Vị Ương, “Để ta ôm một cái.”

Ôm tiểu hồ ly xong, hắn muốn ôm nhất chính là đại hồ ly.

Một năm trước, Dạ Vị Ương sẽ không nghĩ nam nhân lãnh khốc vô tình như Bắc Thần Diêu Quang, sẽ đối với đứa nhỏ lộ ra vẻ mặt ôn nhu như vậy, còn có ngẫu nhiên ghen với hài tử, dẫn theo chút hương vị làm nũng đòi ôm hắn.

“Nếu để hạ nhân thấy được, bọn họ phỏng chừng nghĩ mình bị hoa mắt.” Dạ Vị Ương nghĩ thấy buồn cười.

“Chỉ có ngươi cùng hài tử mới nhìn thấy.” Khóe môi câu lên, nam nhân liền hôn hai má và cổ Dạ Vị Ương, lẩm bẩm nói: “Qua vài ngày nữa Tịch Thiên Thương cùng Lưu Bá Hề sẽ đến đây tìm ngươi, ta không ngăn cản bọn họ, là bởi vì ta biết Thiên Hữu muốn gặp bọn họ.”

Bắc Thần Diêu Quang vươn tay nhẹ nhàng bắt lấy cằm nam nhân, nhìn Dạ Vị Ương nói: “Nhưng không có nghĩa ta sẽ chấp nhận người khác ở trước mặt ta ôm hài tử, ôm ngươi, ta sẽ nhịn không được muốn giết bọn họ.”

“Này…”

Dạ Vị Ương chưa kịp mở lời, Bắc Thần Diêu Quang liền đưa ngón tay chặn môi Dạ Vị Ương: “Chờ bọn họ ly khai, ta sẽ trở về.”

“Vị Ương, nhớ kỹ chuyện ngươi đã đáp ứng ta, cùng hài tử bồi ta đến sang xuân.”

Đối với Bắc Thần Diêu Quang mà nói, đây đại khái xem như nhượng bộ lớn nhất rồi.

Hết chương thứ hai
Bình Luận (0)
Comment