Thấy tình cảnh này, tuy trong lòng bọn họ sớm đã nghi ngờ trước, nhưng vẫn không thể không kinh ngạc đến ngây người.
Tiểu tử này. . . Vậy mà thật sự là Thập Long Khai Thiên, ngưng tụ Thiên Long Thần Hồn a!
"Ha ha ha. . . Đại tài, thật là đại tài, sớm như thế liền ngưng tụ ra thần hồn, toàn bộ Tây Châu, nghe nói chỉ có một người mà thôi. Không ngờ Ma Sách Tông chúng ta thế mà cũng xuất hiện kỳ tài bực này, hahaha. . .là trời lưu tông môn ta!" Viên lão cười to, mặt mũi đầy vẻ kích động, ngũ lão cũng ào ào gật đầu, vừa kinh dị vừa đầy sự khen ngợi.
"Xem ra năm người chúng ta hợp lực bảo vệ hắn đột phá, thật là quá giá trị!" Lưỡi trưởng lão hớn hở gật đầu.
Viên lão cũng không kìm được vui mừng: "Khó trách lần này đột phá, hắn lại cảnh báo trước như vậy, nguyên lai là muốn sớm ngưng tụ thần hồn a. Mà cũng đúng, lực lượng nguyên thần của hắn vốn đã viễn siêu thường nhân. Người không tầm thường người, tất nhiên không đi đường thường. Tiểu tử này cũng đủ cẩn thận, rõ ràng đã tiếp cận đủ mười đầu long hồn, vậy mà cứ nói chỉ có chín, ha ha ha. . . ."
"Nhưng Thập Long Khai Thiên chỉ là bắt đầu, có thể ngưng tụ Thiên Long Thần Hồn hay không còn là chuyện khác. Chí ít cỗ Cửu Thiên Long uy như này, thường nhân không thể chịu đựng được!" Lưỡi trưởng lão lại lo lắng nói.
Viên lão lắc đầu: "Yên tâm đi, người khác có lẽ nguy hiểm trùng điệp, nhưng tiểu tử này quá quỷ dị, quá đại tài, vô luận tâm cảnh hay tu vi đều là đỉnh phong, nhất định có thể thuận lợi vượt qua, ha ha ha. . ."
Trong sơn động, cửu thiên long khí trong thức hải Trác Phàm không ngừng tàn phá bừa bãi, quấy đến đầu óc hắn như muốn nổ tung, Trác Phàm thủy chung cắn chặt hàm răng, bình tâm tĩnh khí, nỗ lực khống chế thức hải, còn không ngừng áp súc, ngưng tụ những Long khí này, từng đạo ánh sáng phiêu đãng bên trong thức hải, càng không ngừng dung nhập thức hải, khiến nguyên thần Trác Phàm phủ thêm một tầng ánh sáng lóa mắt.
Lúc này, Trác Phàm cảm thấy may mắn vì ngày bình thường tu luyện tâm cảnh, có thể giúp hắn siêu thoát ra khỏi trần thế, có thể lâu dài giằng co với những Long khí này. Nếu không, khi phải chịu loại thống khổ mà thân thể không thể tiếp nhận bực này, hắn sớm đã hôn mê bất tỉnh. Nếu không phải có đủ loại Thần vật bảo bọc, hắn sợ đã thần hồn câu diệt.
Giờ khắc này, hắn tuy thấy đầu đau muốn nứt, hận không thể lấy gối phang vào đầu, nhưng lòng hắn lại dị thường bình tĩnh, bảo trì thanh thản. Dường như hắn có thể tùy ý cảm thụ sự thống khổ này, hoặc thoát ra khỏi thống khổ, như người ngoài cuộc, yên tĩnh quan sát tất cả, đây chính là cảnh giới tiến thối tùy tâm.
Trác Phàm từng bước đè xuống những long khí đang tàn phá bừa bãi, cứ như thế, ba ngày thời gian trôi qua rất mau. Long khí mới đầu uy mãnh, trong ba ngày tranh giành đuổi, dần dần đánh mất nhuệ khí, bị thức hải cường đại của Trác Phàm bao phủ, từng bước một áp súc, dung hợp.
Viên lão cùng Khô Vinh ngũ lão thì trông coi, không để ai đến quấy rầy mảy may. Tất cả mọi thứ trôi qua thuận lợi đến kỳ lạ. Nhưng trong lúc đó, thừa dịp đại cung phụng bế quan, Thạch cung phụng lần nữa gõ vang chiếc chuông đồng kia, triệu tập cung phụng trưởng lão, bắt đầu làm khó dễ tinh anh tạp dịch phòng.
Tà Vô Nguyệt khinh thường cười, dương dương tự đắc ngồi tại chủ vị, với bình thường, trong lòng hắn nay càng có niềm tin. Bởi vì trong ngắn ngủi mấy ngày này, tinh anh tạp dịch phòng lại thêm vào mười mấy tên trưởng lão cung phụng, bây giờ nhân số đã cân bằng nội môn. Nói cách khác, bây giờ trong tay hắn đã có một nửa cao tầng, không phải sợ Thạch cung phụng công khai nghị sự!
"Thạch cung phụng, lần này ngươi lại tự tiện gõ chuông lớn, nói đi, lại có chuyện lớn gì phát sinh?" Tà Vô Nguyệt lạnh nhạt lên tiếng.
Thạch cung phụng lạnh lùng nói: "Tông chủ, lão phu đề nghị hủy tinh anh tạp dịch phòng!"
"Vì sao?"
"Nó không hợp quy củ tông môn, nếu tạp dịch, thì nên có chút bộ dáng tạp dịch, bây giờ đệ tử nội môn ngoại môn đều chạy tới đó, thành ra dở dở ương ương, thực sự mất hết thể thống!" Thạch cung phụng dõng dạc nói.
Tà Vô Nguyệt khinh thường cười, nhưng hắn chưa mở miệng, Bạch cung phụng đã sâu xa nói: "Ma tông ta từ trước đến nay cường giả vi tôn, đệ tử nội môn ngoại môn đều chạy đến tạp dịch phòng ta, chỉ có thể nói rõ nội môn không đủ mạnh. Nên rút lui, là nội môn mới đúng!"
"Ha ha ha. . . Nói hay lắm!" Tà Vô Nguyệt vỗ tay khen, trong lòng thống khoái.
Từng có lúc, phía trên đại điện này chỉ có hai phái, tông chủ một phái, còn lại một phái, cho dù mỗi người bọn họ có hiềm khích, đối mặt lợi ích nội môn, vẫn sẽ chung mối thù mà nhằm vào người tông chủ này. Cho nên, đối mặt mấy lão già này, hắn chỉ là chiến đấu anh dũng một mình, chỉ có thể dùng thủ đoạn cường ngạnh chấn nhiếp bọn họ.
Còn bây giờ thì tốt rồi, bọn họ liên luỵ phân phối lợi ích, hắn rốt cục có thể lực lượng mười phần chơi với bọn họ. Loại cảm giác chánh thức nắm đại quyền này, làm cho hắn rất thỏa mãn. . .