"Bàng Ngọc Quyên, là ngươi?" Thiết Ưng quát lên, trong mắt tản ra cừu hận khắc cốt ghi tâm.
Ngọc Quyên liếc nhìn hắn, khinh thường hừ nhẹ: "Hừ, nguyên lai là Thiết Ưng sư huynh a, không ngờ lại cũng chạy đến tạp dịch phòng, thật sự là hợp với cái thân phận sắc lang của ngươi. Mà ta nghĩ trời đất bao la, cũng chỉ có cái nơi bẩn thỉu như thế, mới có thể chứa nạp ngươi."
"Hừ, Bàng Ngọc Quyên, chuyện năm đó như nào, tất cả mọi người lòng dạ biết rõ. Bây giờ ngươi mới chỉ Thần Chiếu tứ trọng tu vi, thế mà có thể vào tinh anh, chắc lại như năm đó, dùng thủ đoạn gì đi!" Thiết Ưng cười lạnh, nghiến răng nghiến lợi nói.
Ngọc Quyên không chút phật lòng: "Gia gia của ta là Thất trưởng lão, vô luận là nội môn thi đấu, hay ngoại môn tỷ thí, ai dám động đến ta? chỉ có tiểu tử ngươi không biết thời thế, lại thật coi mình là đệ nhất cao thủ ngoại môn, không nhường chút nào. Bây giờ rơi vào kết quả như vậy, là ngươi tự tìm!"
"Thì ra là thế, ngươi rốt cục thừa nhận, đồ kỹ nữ. . ."
"Thiết Ưng, bọn họ là đệ tử tinh anh, đại biểu tinh anh môn tới tuyển chọn đệ tử, có lời gì thì để sau rồi nói!" Quỷ Hổ chợt quát lạnh một tiếng, ngăn cản hắn, sau đó nhìn về phía hai người kia nói: "Xích Phong sư huynh, các ngươi muốn kiểm tra thế nào, kính xin phân phó."
Hai người Xích Phong liếc nhìn nhau, lộ ra nụ cười quỷ dị: "Rất đơn giản, kiểm tra thực lực tất nhiên là chúng ta phải đích thân động thủ. Các ngươi ai muốn nhập chủ tinh anh, đều có thể đến đây kiểm tra một phen!"
"Vậy thì tốt, ta tới trước!" Hắn vừa dứt lời, trong đám người lập tức có một hán tử chủ động báo danh chạy đến, đầy vẻ hưng phấn.
Nhưng xem xét tu vi của hắn, mọi người liền lắc đầu thở dài.
Ai, ngươi Thiên Huyền ngũ trọng, ngay ccar nội môn đều không tiến vào, chớ nói chi là tinh anh, bây giờ chạy ra làm gì?
Bất đắc dĩ lắc đầu, Quỷ Hổ gầm thét: "Mã Tam pháo, ngươi hồ nháo cái gì, ngươi cho rằng ngươi là Trác quản gia. . ."
Đùng!
Thế mà, Quỷ Hổ còn chưa mắng hết, một tiếng vang thật lớn đã vang vọng bên tai tất cả mọi người, Mã Tam pháo như một quả pháo bay mạnh ra xa, đến khi rơi xuống mặt đất, đã không còn sinh cơ, trong mắt hắn vẫn còn giữ vẻ hưng phấn.
Có lẽ trước khi chết hắn, đều còn chẳng hiểu hắn chết như thế nào.
Quỷ Hổ kinh hĩa co rụt mắt lại, cứng đờ quay đầu, nhìn về phía phương đạo nguyên lực trùng kích truyền đến, thấy Xích Phong nhếch miệng cười, chậm rãi thu tay về.
"Ngươi nhìn ta làm gì, trước kia ngươi chưa từng làm sao, Quỷ Hổ?" Xích Phong khiêu khích nói.
Sắc mặt Quỷ Hổ hơi trầm xuống, trầm mặc không nói, sâu trong đáy lòng không lý do nổi lên sự tức giận, song quyền bất giác nắm lại.
Khuê Lang thấy vậy liền mắng to: "Xích Phong sư huynh, ngươi quá phận, không phải đã nói là kiểm tra thực lực sao, sao lại hạ độc thủ như thế?"
"Hừ hừ hừ, tạp dịch mà thôi, còn không biết tự lượng sức mình, có gì to tát." Xích Phong khinh thường nói, rồi quay đầu nhìn những người còn lại, cười nhạo nói: "Còn có ai muốn thử thực lực không?"
Các đệ tử run lên, đều không tự chủ được lui về phía sau hai bước, ánh mắt đầy vẻ kiêng dè. Hai người kia, thật sự là tới chọn đệ tử tinh anh sao?
Lúc này bọn họ đã phát giác được, hai người này không phải tới chọn người, mà rõ ràng là gây chuyện.
Ngọc Quyên cười khẽ: "Thiết Ưng sư huynh, năm đó là bực nào anh hùng, danh xưng đệ nhất cao thủ ngoại môn, sao hôm nay vào tạp dịch phòng, lại trở thành tên co đầu rụt cổ như thế, dũng khí xuất thủ đều không có?"
"Ngươi nói cái gì?" trừng, Thiết Ưng hét lớn, song quyền hung hăng nắm chặt: "Đàn bà thúi, đừng tưởng rằng vào được tinh anh thì mạnh hơn người khác. Lão tử xem như chỉ là Thiên Huyền cảnh, cũng dám liều. . ."
Thiết Ưng nói còn chưa dứt lời, Quỷ Hổ đã hét lớn: "Thiết Ưng, ngươi mê sảng à, Thiên Huyền cảnh sao có thể liều với Thần Chiếu cảnh? Ngươi cho rằng ngươi là Trác quản gia à, hừ, không biết tự lượng sức mình!" Đồng thời nháy mắt cho hắn, nhắc nhở hắn không được trúng kế.
Huynh đệ, bọn họ đang kích ngươi, không được mắc lừa a!
Thiết Ưng giật mình, rồi sau khi trầm ngâm, liền không còn lên tiếng nữa.
Ngọc Quyên lại cười đầy trào phúng: "Ha ha ha. . . Nguyên lai Thiết Ưng sư huynh sợ Bàng Ngọc Quyên ta, vậy thế này, bản cô thấy ngươi hoang phế ba năm, ta sẽ không dùng lực lượng nguyên thần. Nếu như vậy mà ngươi còn không dám ra sân, vậy thật đáng khinh thường!"
"Đàn bà thúi, ngươi đường vội đắc ý. Dứt bỏ chênh lệch cảnh giới, chỉ là kém ngũ trọng công lực, lão tử chơi với ngươi!" Thiết Ưng hét lớn, ngay sau đó ôm quyền, lớn tiếng nói: "Bàng Ngọc Quyên, Thiết Ưng xin lĩnh giáo!"
Thấy vậy, bọn người Quỷ Hổ bất đắc dĩ thở dài.
Ngọc Quyên cùng Xích Phong lại liếc nhìn nhau, đều lộ ra nụ cười giảo hoạt, tên mãng phu này, rốt cục mắc câu a!
Thiết Ưng đại phóng khí thế, vạch trảo, móc vào vị trí hiểm yếu của đối phương.
Ngọc Quyên cũng xuất chưởng, Thần Chiếu tứ trọng cường đại đè tới.
Tuy Thiết Ưng ngay từ đầu ngữ khí rất cường ngạnh, nhưng hắn vẫn hiểu kém, ngũ trọng cảnh công lực, nếu ngạnh nguyên lực, hắn căn bản không phải đối thủ. Cho nên, trong tích tắc chưởng trảo tương giao, hắn lại run cổ tay, đổi, bắt lấy cổ tay nàng, hung hăng bóp chặt lại.
Răng rắc!
Tiếng xưng đứt gãy vang lên rõ ràng, Ngọc Quyên ngay lập tức không nhịn được kêu gào một tiếng, sắc mặt trở lên nhăn nhó.
Bọn người Quỷ Hổ thấy vậy, liền ào ào gật đầu tán thưởng, không hổ là người từng là đệ nhất cao thủ ngoại môn, quả nhiên kinh nghiệm chiến đấu phong phú.