Trong một tiểu sơn cốc ngày bình thường vắng vẻ, lúc này lại một mảnh hối hả, ồn ào không chịu nổi. Từng dòng người bưng những bàn an nối đuôi nhau vào. Trên bàn ăn đều là sơn hào hải vị, chim chuột rắn rết gì gì đó, đều là tuyệt cmn phẩm nhân gian.
Tuy phàm là tu giả, đã thoát ly thế tục, đuề không dựa vào những tục vật mà sống, nhưng vẫn tuân theo tục lễ. Giống như bây giờ vậy, hẳn là có đại hỉ hoặc chuyện buồn phát sinh, mới khai yến khoản đãi người thân bạn bè.
Vui thì mừng vui gấp bội, buồn thì bớt buồn, lấy lại vui!
Nhưng, vẻ mặt trong đám người lui tới lại đều không buồn không vui, mà là biểu lộ phẫn uất, tất cả đều nghiến răng nghiến lợi làm việc!
Bốn người Quỷ Hổ, Khuê Lang, Thiết Ưng Nguyệt Linh đều sắc mặt âm trầm ngồi trước một bàn tiệc, sắc mặt lạnh lùng đến đáng sợ, những người rửa chén đĩa thậm chí không dám tới chỗ bọn họ.
Đùng!
Một tiếng vang thật lớn, Khuê Lang vỗ mạnh vào bàn, mắng to: "Con mẹ nó, Trác quản gia bị trúng gió à, rõ ràng là đối phương khinh người quá đáng, còn làm cái gì bồi, còn muốn chúng ta bồi tội, quả thực buồn cười!"
"Đúng vậy a, trước kia dù ngài ấy có ủy khúc cầu toàn thế nào, cũng chưa từng làm chuyện uất ức như thế!" Nguyệt Linh hừ lạnh.
Thiết Ưng bất đắc dĩ nói: "Vậy các ngươi vẫn ngồi chỗ này làm gì, nhấc cái mông đi đi a?"
"Ngươi nghĩ rằng chúng ta không muốn đi sao, chúng ta tới đây là cho Trác quản gia mặt mũi, dù sao ngài ấy có ân với chúng ta, nếu không, lão tử sớm đã phá tan chỗ này rồi!" Khuê Lang ồm ồm mắng to, ngay sau đó chợt nghi ngờ nhìn hai người bọn họ, khó hiểu nói: "Ta còn thấy rất là kỳ quái, các ngươi ngồi chỗ này làm gì? Nội môn ngoại môn các ngươi cuồng ngạo quen thói từ lâu, thật chẳng lẽ có thể nhịn được à? Dù sau lưng hai tên khốn kiếp kia có trưởng lão làm chỗ dựa, chúng ta không làm gì được bọn họ, nhưng cũng không đến mức đến trước mặt nhận sợ chứ?"
Nghe vậy, trong mắt Thiết Ưng hiện lên vẻ tức giận, nhưng vẫn hung hăng áp xuống, thản nhiên nói: "Ta nể mặt Trác quản gia, các ngươi cũng biết, ta bị Xích Phong đánh trọng thương, linh căn của ta suýt chút bị hắn đánh gãy, gần như đã bị phế. Là Trác quản gia trở lại cứu ta, còn giúp cho ta đột phá Thần Chiếu cảnh. Cho nên hắn đã lên tiếng, ta thì không thể không nghe!"
"Là thập phẩm linh đan, Thông Thiên Đan đúng không??!!" Khuê Lang khẽ gật đầu nói: "Đan dược này xác thực thần kỳ, nhi tử ta với muội muội Nguyệt Linh cũng được thuốc này cứu. Trác quản gia đúng là nhân vật thông thiên, ta rất bội phục. Ta thấy, cho dù là trưởng lão cung phụng, cũng không có một người có thể vượt hắn. Chỉ là, chuyện hôm nay lại. . . Ai!"
Bất đắc dĩ lắc đầu, trong mắt Khuê Lang lóe lên vẻ mất mát, sau đó quay đầu về phía Quỷ Hổ nói: "Quỷ Hổ sư huynh, ngươi lại vì cái gì mà ngồi chỗ này?"
"Trác Phàm kêu ta ở gần hắn, nghe hắn là điều kiện cơ bản nhất!" Quỷ Hổ đạm mạc nói.
Mọi người nghe thế thì mỉm cười, nhiều ngày như vậy ở chung, bọn họ đều không khác nhau mất, bốn người ở bên Trác Phàm, đều có mục đích. Khuê Lang cùng Nguyệt Linh là vì báo ân, mặt khác cảm thấy đi theo Trác Phàm sẽ có tiền đồ tốt. Thiết Ưng là vì báo mối thù oan khuất ba năm trước đây, đồng thời muốn đi theo Trác Phàm làm một sự nghiệp lẫy lừng. Nếu có thể đoạt lấy lợi ích từ chỗ nội môn, cắt một miếng thịt trên thân đám lão đầu tử kia, hắn đã đủ sung sướng.
Bây giờ, hiển nhiên đã được như mong muốn, nội môn xác thực bị làm cho rối tung lên, mà ngay cả chiêu số hạ lưu là để cháu trai cháu gái mình ra tới quấy rối đều đã dùng đến, hắn càng thống khoái.
Thiết Ưng tuy tức giận chuyện bồi tội yến lần này, nhưng tổng thể, hắn vẫn hết sức mừng rỡ. Trác Phàm lấy tài lực khổng lồ trùng kích, thật sự đã làm cho nội môn xưa nay luôn sừng sững bắt đầu lung lay sắp đổ.
Ngược lại, trong bốn người, đơn thuần nhất là Quỷ Hổ, bản thân đệ tử đại trưởng lão. Hắn đi theo Trác Phàm, đơn giản chỉ vì hoàn thiện thực lực của mình.
"Lão cha, lát mọi người phải cố gắng bình tĩnh a, bây giờ những người kia lần lượt đến, trừ những người được mời, một số trưởng lão cung phụng nội môn, còn có đệ tử ngoại môn nội môn cũng đều đến đây tham gia náo nhiệt, thanh thế rất lớn. Nhận sợ trước mặt nhiều người như vậy, mọi người phải kiên trì lên mới được, đừng để bị khiêu khích, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng!" Khuê Cương cùng Nguyệt Nhi đầy vẻ nghiêm túc, lo âu nhắc nhở.
Khuê Lang trừng mắt, vỗ bàn đứng dậy, mắng to: "Con mẹ nó, thật sự là khinh người quá đáng, những người này khẳng định là do hai lão già kia tìm đến, rõ ràng để xem chúng ta xấu mặt!"
"Xấu mặt cũng không sao cả, chỉ sợ bọn họ dụng tâm hiểm ác, trong bữa tiệc lại ra vung lời nhục mạ, khiêu khích, buộc chúng ta động thủ, để bọn họ có cớ trừ diệt chúng ta như hai đứa cháu của bọn họ vậy!" Nguyệt Linh nhắc nhở: "Cho nên Cương nhi nói rất có lý, chúng ta đến lúc đó nhất định phải tỉnh táo!"
Khuê Lang trầm ngâm một hồi, cuối cùng giận hừ một tiếng, lại ngồi xuống.
Nơi xa, Bạch cung phụng nhìn bốn người, bất đắc dĩ thở dài, nhìn Thích cung phụng nói: "Chuyện này là sao vậy, Trác Phàm thủ đoạn cao minh. Nhưng chuyện lần này là sao vậy. Tông chủ nói Trác Phàm khôn khéo, kêu chúng ta cứ nghe theo hắn, nhưng hắn ra chiêu khó hiểu thế, thật sự làm người ta lo lắng a!"
"Đúng vậy a, nếu không phải tông chủ có lệnh, hết thảy nghe hắn hành sự, lão phu đã mặc xác hắn, hừ!" Thích cung phụng hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía những trưởng lão cung phụng đang nối đuôi nhau đi vào, thấy bọn họ đều rất thoải mái, một bộ đến xem trò vui, mà những trưởng lão cung phụng tìm nơi tựa đến tạp dịch Phòng, từng người lại sắc mặt âm trầm, phiền muộn không nói ra lời, thậm chí có người đang hoài nghi, quyết định lúc trước là đúng hay sai.
Tiểu tử này không còn dám trêu chọc nội môn, muốn dừng tay giảng hòa với người ta, lại còn làm cho chúng ta mất mặt mất hứng, cái quái gì vậy?
Nhất thời, trong lòng mọi người đều tràn ngập nộ khí, lại không biết nên phát hay không phát. Thích cung phụng thấy thế thì lắc đầu thở dài: "Xem ra đều là bị buộc mà đến a, không có mệnh lệnh của tông chủ, con mẹ nó ai thèm đi theo tiểu tử này đến đây tự làm mất mặt xấu hổ?"
Một phương diện khác, trong tiểu viện vắng vẻ của Thạch cung phụng, nhị trưởng lão cùng thất trưởng lão đều mặc một bộ cẩm y ngọc phục mới tinh, xuân quang đắc ý đi tới,.
"Thạch cung phụng cũng đi dự tiệc sao?" Nhị trưởng lão cười lớn nói.
Thạch cung phụng khẽ cười nói: "Hôm nay hai người các ngươi là nhân vật chính mà, lão phu không đi!"
"Ai, Thạch cung phụng khách khí rồi, ngài mới là đứng đầu của chúng ta, tràng diện lớn như thế, làm sao có thể không có ngài đến tọa trấn?"
"Ha ha ha. . .thôi thôi, lần yến hội này, tông chủ không đi, ta đi làm gì? Chẳng lẽ không sợ người ta nói mình là lấy thế đè người sao?" Thạch cung phụng nở nụ cười gian trá.
Nghe được lời này, thất trưởng lão tỉ mỉ suy nghĩ một hồi, rồi chợt cười to lên: "Ha ha ha. . . Lão hủ rõ rồi, tiểu tràng diện như thế, còn làm phiền phiền Thạch cung phụng đến, quá cho bọn họ mặt mũi. Hai người chúng ta đi là đủ rồi!"
Thạch cung phụng khẽ gật đầu, nhìn hắn với ánh mắt tán thưởng, thất trưởng lão lĩnh hội không tệ, xác thực ý này.
Lão phu đi là cho bọn họ mặt mũi đấy!
Nhị trưởng lão nghe thế cũng bừng tỉnh đại ngộ, bèn cười to nói: "Không sai, không thể cho bọn họ sắc mặt tốt!"
"Có điều, vẫn thật không ngờ, bọn họ thế mà lại chủ động bồi tội, ta còn tưởng rằng chúng ta còn phải giằng co rất lâu với tạp dịch phòng!" thất trưởng lão lại thăm thẳm nói.
Thạch cung phụng mỉm cười lắc đầu,: "Việc này đã trong dự kiến của ta, rất hợp tình lý. Các ngươi thử nghĩ xem, Trác Phàm tuy cơ trí dũng khí, nhưng vẫn đều là ra mặt vì Tà Vô Nguyệt, mà lần này Tà Vô Nguyệt không thể xuất thủ, cho nên hắn sẽ bị rất nhiều cản trở. Dù sao, tên tạp dịch phòng này vẫn nằm trong kế hoạch của Tà Vô Nguyệt, nếu làm hư, hắn chỉ là một người đệ tử mà thôi, chịu trách nhiệm không nổi. Cho nên áp lực quá lớn, đành phải trước tiên lui một bước, nhận yếu thế, thậm chí bồi tội. Không phải có một câu như này sao, thân thủ không đánh người thì mặt phải tươi cười!"
"Nhưng chúng ta lại thích đánh mấy kẻ tươi cười, hắn cười càng thiện, chúng ta đánh cho càng hung ác, ha ha ha!" Nhị trưởng lão cười lớn.
Hai người còn lại liếc nhau, cũng đều cười rộ lên.
Thạch cung phụng cười lạnh nói: "Không sai, hắn coi là tạm thời lui một bước, dừng tay giảng hòa, nhưng chúng ta sẽ thư giãn sao? Hừ hừ, hoàn toàn ngược lại, chúng ta phải thừa thắng xông lên, một lần hành động nhổ cái đinh trong mắt này, để tinh anh tạp dịch phòng hoàn toàn biến mất. Mà cơ hội này, lại là do hắn chủ động đưa tới, hừ hừ hừ. . ."
"Thạch cung phụng yên tâm, chúng ta minh bạch, lần này bồi tội yến, chúng ta tự sẽ làm cho hắn không còn mặt mũi, sau đó ngay cả mạng cũng mất, ha ha ha. . .".
Thạch cung phụng nhìn bóng lưng bọn hok dần biến mất, tiếng cười lạnh càng lúc càng lớn, vang vọng giữa trời. . .