Trong một lương đình, một thiếu nữ đang ngồi với tư thái cực kỳ lười biếng, bàn chân nhỏ không ngừng quấy quấy nước dưới hồ.
Nàng chính là người mà vài ngày trước đại náo tạp dịch phòng, Bàng Ngọc Quyên.
Từ chuyện lần đó, mấy người Dương Sát trở về, tất nhiên răn dạy bọn họ một phen, chỉ là, trước đó có cái cớ tốt, lại có lão gia là nội môn trưởng gia cùng Thạch cung phụng làm chỗ dựa, bọn họ không sợ chút nào. Nhiều lắm là bị giáo huấn hai bữa, vẫn sẽ là không đau không ngứa!
Mấy người Dương Sát cũng đành chịu, không muốn làm lớn chuyện, liền giam bọn họ lại, không cho phép bọn họ ra ngoài gây chuyện.
"Ngọc Quyên sư muội, sao lại nhàn tình nhã trí tới đây nghịch nước a!"
Ngọc Quyên ngừng đôi chân vung vẩy, quay đầu nói: "Hừ, như vậy còn có thể thế nào, hai người chúng ta đều bị cấm túc, chẳng lẽ ngồi một chỗ tĩnh tọa?"
Xích Phong đến bên tai nàng, thì thầm vài câu, nàng lập tức sáng mắt lên, kinh hỉ nói: "Thật sao, cả Phá Thiên Kích của gia gia ngươi mà ngươi đều lấy ra được?"
"Hắc hắc hắc. . . Không phải ta, là gia gia cho ta. Ông ấy đã sớm ngờ tới, chúng ta hôm nay khẳng định sẽ bị ba lão gia hỏa giam lại, cho nên trước lúc đó đã giao cho ta. Phải biết, Phá Thiên Kích là thất phẩm ma bảo chuyên phá kết giới, bây giờ chúng ta có thể nghênh ngang đi ra ngoài rồi!" Xích Phong cười to đầy đắc ý.
Ngọc Quyên vạn phần kinh hỉ, rồi kéo hắn tay nói: "Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta nhanh đi ra ngoài a, thừa dịp bọn họ còn chưa trở lại, ta đi ra ngoài chơi!"
"Ai ai ai, Ngọc Quyên sư muội, ta còn chưa nói hết đây, ngươi gấp làm gì?"
Ngọc Quyên không hiểu, hắn lại cười to nói: "Sư muội, thiên hạ này không có bữa ăn miễn phí, gia gia của ta đưa Phá Thiên Kích cho ta, là có nhiệm vụ. Chúng ta đi ra ngoài, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ mới được!"
"Chuyện gì, ngươi nói đi, dù sao chúng ta hai cái đều bị buộc trên một sợi thừng rồi, chuyện của ngươi chính là chuyện của ta!" Ngọc Quyên vỗ vỗ bộ ngực nhỏ, mười phần thản nhiên nói.
Xích Phong gật đầu: "Thực cũng không phải việc lớn gì, chẳng qua là để cho chúng ta lại đi phách lối thêm lần nữa mà thôi. Ngươi biết hôm nay vì sao ba lão gia hỏa giam chúng ta lại? Còn cấm đoán tinh anh môn nhân tùy ý ra vào hay không?"
"Vì sao?"
"Ta nói ra, ngươi nhất định sẽ không tin, chúng ta đi tạp dịch phòng đại náo một phen, tạp dịch phòng lại muốn bày bồi tội yến, thỉnh tội với chúng ta! gia gia của hai người chúng ta, còn có ba lão gia hỏa, đại biểu chúng ta đi nhận lễ bồi tội. Lúc như này, nếu chúng ta lại xuất hiện tại đó, nhục nhã bọn họ một phen, bọn họ tất nhiên ngượng nhục đỏ mặt, những việc tiếp đó, gia gia sẽ xử lí tốt, bọn họ nhất định sẽ diệt đi tạp dịch phòng. Cho nên vì không muốn làm lớn chuyện, ba lão gia hỏa mới nhốt chúng ta lại!"
"Cái gì, còn có chuyện này?" Ngọc Quyên sững sờ, sao khi ngốc một lát, liền bật cười một tiếng, sau đó đầy khinh miệt nói: "Tạp dịch phòng này cũng thật thú ị a. Má trái bị đánh, thế mà còn chủ động đưa má phải ra xin đánh, loại như này thế mà xứng để cung phụng trưởng lão nội môn vắt hết óc đối phó, quá kỳ quái a, hahaha. . ."
Xích Phong cười nhạo gật đầu, tiếp tục vạch trần: "Ta nghe nói người chủ trì tạp dịch phòng là một đệ tử, không phải là trưởng lão cung phụng, nếu không, những lão gia hỏa kia nào phải cố kỵ mặt mũi. Mà lại, hình như hắn là thân tín của tông chủ, cho nên trưởng lão cung phụng đều nể mặt hắn. Có điều, qua chuyện này, đám lão gia hỏa kia chắc sẽ không tiếp tục hổ thẹn làm bạn hắn!"
"Thân tín? ha ha. . . Tông chủ luôn đề xướng tuyển bạt tinh anh công bằng lên làm trọng, kết quả đến trên người mình, còn không phải vẫn để người của mình chủ trì đại cục a. Phái đệ tử đấu với trưởng lão cung phụng, không phải là tìm chết sao, khó trách hắn sợ, muốn dập đầu bồi tội!" Ngọc Quyên cười châm chọc, ngay sau đó vội nói: "Còn đứng đó làm gì, chúng ta không phải có nhiệm vụ sao. Ta muốn xem xem, là đệ tử nào không biết tự lượng sức mình như thế, dám đối đầu trưởng lão cung phụng, cuối cùng lại tự làm cho mình mặt mày xám xịt!"
Xích Phong cười nhẹ nói: "Chắc là tên nào đó đần độn, lúc trước vì nịnh nọt tông chủ, mới kiên trì làm ra nhiều chuyện như vậy. Bây giờ chơi ngu rồi, tông chủ không xử lí cục diện rối rắm cho hắn, hắn đành phải đầu hàng, ha ha ha. . ."
Ngọc Quyên nghe thế thì không ngừng gật đầu, sau đó hai người liền cấp tốc chạy về phía kết giới!
Sưu!
Đột nhiên, một tiếng xé gió vang lên, một dải tơ lụa bạch sắc lại phóng tới, trực chỉ đầu hai người bọn họ, hai người kinh hãi, vội vã dừng chân, đồng thời tránh thoát đi.
Đùng một tiếng, đạo lợi kiếm trắng sáng đâm vào vách núi đối diện, một thiếu nữ áo trắng từ trên không chậm rãi đáp xuống, nàng mắt ngọc mày ngài, trên mặt lại mang nồng đậm sát khí, lạnh lùng nhìn về phía hai người nói: "Hôm nay tinh anh môn phong sơn, các đệ tử không cho phép đi ra ngoài, nhất là hai người các ngươi, thân đang mang tội, chẳng lẽ không biết à, còn muốn đi đâu?"
Ngẩng đầu nhìn nữ tử kia, Ngọc Quyên xùy cười: "U, ta tưởng ai rảnh rỗi dám đến cản chúng ta, nguyên lai là Bạch Luyện sư tỷ a! Sư tỷ, Bạch cung phụng tuy không hợp gia gia hai người chúng ta, nhưng ngươi cũng không phải khắp nơi nhằm vào chúng ta vậy chứ."
Bạch Luyện băng lãnh nói: "Gia gia tuy là cung phụng trong môn, tuy không được lòng một số người, nhưng không liên quan đến ta, ta sẽ không mang oán niệm đó đến nơi đây, ta chỉ là tại bảo trì quy củ tông môn thôi."
"Hảo!" Xích Phong dựng thẳng lên ngón tay cái: "Sư tỷ xử sự làm người, sư đệ ta cực kỳ bội phục a, đâu luôn là nguyên do sư đệ ta khuynh mộ sư tỷ. Có điều. . . Chuyện hôm nay, sư tỷ tốt nhất đừng xen vào. Ngươi giống như ta, đều là Thần Chiếu bát trọng, Ngọc Quyên sư muội là Thần Chiếu tứ trọng, hai địch một, sợ sư tỷ không phải là đối thủ đâu."
"Há, khẩu khí thật là lớn!" Bạch Luyện nhíu mày, khẽ cười nói: "Xích Phong, mỗi lần tỷ thí, có lần nào ngươi thắng được ta, từ khi nào mà ngươi trở nên cuồng vọng như thế?"
"Ha ha ha. . ." Xích Phong cười lớn, nở nụ cười quỷ dị: "Sư tỷ, mỗi lần ta đều bại, đơn giản là ta mến mộ tỷ. Nhưng lần này khác, ta còn có nhiệm vụ tại thân, chỉ sợ không thể lưu thủ nữa!"
"Há, bình thường ngươi đều nhường ta?"
"Đó là đương nhiên, nếu không, sao tỷ có thể là đối thủ của Xích Phong ta?" Xích Phong kiệt ngao nói.
Bạch Luyện hơi gật đầu, cười nói: "Rất tốt, vậy thừa dịp này, để sư tỷ ta thật tốt lãnh giáo ngươi đi!"
Vừa dứt lời, Bạch Luyện đạp chân xuống, xông về trước, đồng thời tấm lụa trong tay bay tán loạn, vọt mạnh xuống hai người. Phía trên phồng lên nguyên lực cường hãn, khiến hai người Xích Phong phải phi thân lên, né tránh đi.
Rầm rầm rầm!
Giống như mưa sao băng nện xuống, vị trí bọn họ vừa đứng lập tức hóa thành một vùng phế tích, mặt đất xuất hiện hơn ngàn hố lớn, từng cái sâu vài chục mét.
Sắc mặt Xích Phong trở nên ngưng trọng, không dám thất lễ, Ngọc Quyên còn bị dọa đến sắc mặt trắng bệch. Tuy Xích Phong vừa thổi trâu rất căng, nhưng nàng hiểu, thực lực Bạch Luyện chỉ sợ không kém hắn, thậm chí còn hơn. Mỗi lần hắn với Bạch Luyện đối chiến, thật là không có xuất toàn lực, nhưng hắn hiểu được, cho dù xuất toàn lực, hắn chưa hẳn là đối thủ của nữ nhân này, cho nên thẳng thắn không trực diện đối chọi, đợi đến thời điểm then chốt, lại đánh cho nàng không kịp trở tay.
Nhưng hắn vạn vạn không nghĩ đến, thời khắc này, nhanh như vậy đã tới!
Thấy mấy trăm dải lụa trắng lần nữa bay tới cực nhanh, Xích Phong khép lại hai ngón, vạch mạnh về phía trước: "Đoạn Viêm Phong bạo!" Trước mặt lập tức xuất hiện cả một biển lửa, trực chỉ trăm dải lụa.
Ngọc Quyên cũng vội vàng kết ấn, một cỗ phong cương hóa thành từng cái vòi rồng, mang biển lửa hung mãnh bức tới, lúc này Phong trợ Hỏa thế, uy lực tăng mạnh.
Tuy Ngọc Quyên chỉ là Thần Chiếu tứ trọng, nhưng chiêu thức của hai người tương hợp, chiêu thức của Xích Phong chủ công kích, được phong bạo từ Ngọc Quyên kết hợp làm gia tăng lực công kích.
"Thanh Phong Lãm Nguyệt!" Ngọc Quyên hét lớn.
Bạch Luyện thấy vậy, tuy trên mặt rốt cục xuất hiện vẻ ngưng trọng, nhưng không nóng nảy, mấy trăm dải lậu trắng cường thế xông qua biển lửa kia, thậm chí còn hấp thu nhiệt độ trong biển lửa kia, quăng trả lại hai người.
Lưu Tinh Hỏa Vũ!
Cảm thụ uy áp cường thế, hai người kinh hãi. Bạch Luyện thật quá lợi hại, hai người hợp lực vậy mà không ngăn được.
Nhưng, đúng vào lúc này, một trận lục phong thổi qua, những sao băng hỏa nhiệt liền hóa thành nước mủ, khi bay đến trước mặt bọn họ, đã vô lực rơi xuống mặt đất.
Nhưng vẫn chưa hết, nơi mặt đât kia bị ăn mòn cho không còn nổi một ngọn cỏ, ngay cả bùn đất đều biến thành màu đen. . .