"Hóa Vũ Độc Công, Lục Hạt!" Bạch Luyện hét lớn.
Nghe được lời này, một tiếng cười to vang lên theo: "Ha ha ha. . . Bạch Luyện sư muội, làm người lưu một đường, ngày sau dễ nói chuyện. Sư muội sư đệ bọn họ đã muốn đi ra ngoài hít thở chút không khí, ngươi cần gì phải làm ác nhân ?"
Bạch!
Lắc mình lướt qua, xuất hiện trước mặt mọi người là một thanh niên thân mang lục bào, cỗ khí thế không gì địch nổi nhất thời khiến Bạch Luyện lui lại năm bước, mới miễn cưỡng dừng lại.
Thật mạnh, tên này công lực lại thâm sâu hơn trước rất nhiều!
Bạch Luyện thầm run lên.
Xích Phong đại hỉ kêu lên: "Lục Hạt sư huynh, ngươi rốt cục xuất quan, mà lại đến đúng lúc lắm"
Lục Hạt cười nói: "Ha ha ha. . . Không phải ta đến đúng lúc, mà thực ta ta sớm đã xuất quan, lần này là vì giúp đỡ các ngươi mà đến. Các ngươi có nhiệm vụ của các ngươi, ta có nhiệm vụ của ta. Nhiệm vụ của ta, chính là đưa các ngươi yên ổn ra ngoài!"
Xích Phong gật đầu, cười nói: "Ha ha ha. . . Đúng vậy, Lục Hạt sư huynh là đệ tử đắc ý của Thạch cung phụng, chúng ta là người một nhà a!"
Lục Hạt không nhìn hắn nữa, mà quay đầu nhìn Bạch Luyện, bễ nghễ nói: "Bạch Luyện sư muội, ngươi chắc là cũng rõ ràng, ta là Thần Chiếu cửu tầng, ngươi chỉ là Thần Chiếu bát trọng, ta mạnh hơn ngươi nhiều. Mà lại, con người của ta ra tay không phân tấc, rất dễ khiến người ta vong mạng. Ta nể mặt Bạch cung phụng, không muốn động thủ với ngươi, ngươi tránh đường đi!"
Tuy sau lưng bọn họ đều có chỗ dựa, nhưng giữa nhau lại đều không dám làm quá phận. Dù sao bọn họ đều là đệ tử, con cháu của các cao tầng, nếu quá tay, dẫn tới một vị trưởng lão cung phụng điên cuồng trả thù, thì dù sau lưng bọn họ là tông chủ, thì hậu quả vẫn sẽ khó mà chịu nổi.
Cho nên, những đệ tử tinh anh này tuy đều thủ đoạn độc ác, nhưng vẫn còn có phân tấc. Lục Hạt lưng tựa Thạch cung phụng, tất không dám hạ trọng thủ với cháu gái ruột Bạch cung phụng, Bạch Luyện.
Bạch Luyện thở sâu, ỷ vào việc hắn ko dám quá cường ngạnh đối với mình, bèn hét lớn: "Lục Hạt, ba vị cung phụng lệnh cho ta để ý kết giới này, không cho phép bất kỳ kẻ nào ra vào. Ngươi cũng biết tính khí ta, ta chẳng lẽ dễ dàng như vậy bị dăm ba câu của ngươi đẩy lui sao?"
Lục Hạt mỉm cười lắc đầu: "Ha ha ha, dĩ nhiên không phải! Ai, nếu là bình thường, vì Bạch Luyện sư muội, vi huynh nhất định sẽ nể mặt, nhưng bây giờ a, hừ hừ, xin lỗi!"
Nói đến đây, Lục Hạt khoát tay, xuất chưởng, cỗ phong cương mãnh liệt tựa như phiên giang đảo hải xông về phía Bạch Luyện.
Mới chỉ bị ảnh hướng từ khí thế, đã khiến Bạch Luyện khí tức trì trệ, còn có Độc Phong làm cho hết thảy tan rã, càng làm cho người ta kinh hãi. Những nơi nó đi qua, tất cả đều hóa thành nước mủ, bốc lên từng luồng mùi hôi thối!
Bạch Luyện lui về phía sau ba bước, mày nhăn lại, không biết nên ứng đối ra sao. Trong nội tâm nàng hết sức rõ ràng, Lục Hạt còn thủ hạ lưu tình với nàng, nếu không, tốc độ một chưởng này tất nhiên chớp mắt là tới, chứ không phải chậm chạp như bây giờ. Lục Hạt muốn để cho nàng biết khó mà lui.
Bạch Luyện biết vậy, lại không thể làm gì, trong lòng càng phẫn uất. Hai người tuy chỉ kém một trọng tu vi, nhưng thực lực cách biệt lại quá lớn.
Lục Hạt thấy nàng như vậy thì cười lạnh, nụ cười hàm chứa sự khinh bỉ làm cho Bạch Luyện càng bi phẫn dị thường.
"Lục Hạt, đường này không thông, dù ngươi đến cũng vậy thôi!"
Thế mà, đúng lúc này, một tiếng hét lớn khác lại vang lên, ngay sau đó, một đạo hào quang màu vàng đất phi đến, va chạm với phong cương xanh biếc, lập tức phá tan độc phong kia.
Địa Mang Hàm Thiên!
Đùng!
Lục Hạt run run thân thể, lui về phía sau hai bước, âm trầm nhìn về phía trước.
Bạch!
Một bóng người màu xám lóe qua, một thanh niên thân hình cường tráng, mắt như thanh long, mũi thẳng sừng sững như núi, miệng rộng như biển, xuất hiện bên cạnh Bạch Luyện.
Nhìn thấy hắn, sắc mặt ba người đối diện đồng thời trầm xuống.
Lục Hạt cắn răng nói: "Thích Trường Long, ngươi cũng xuất quan?"
Thích Trường Long cười lạnh, "Không sai, may mà tối hôm qua ta xuất quan, nếu không ai có thể ngăn được cái tên chỉ sợ cho thiên hạ không loạn như ngươi, Lục Hạt? Tối hôm qua Âm Sát cung phụng đã dặn dò ta, hôm nay phải để ý các ngươi. Muốn nhân cơ hội đến gây sự sao, không có cửa đâu!"
Lục Hạt cười lạnh: "Hừ, khẩu khí thật là lớn, ngươi cho rằng một mình ngươi là có thể ngăn lại chúng ta sao? Thích Trường Long, ngươi cảm thấy ngươi có thể vĩnh viễn là đệ nhất nhân tinh anh môn sao, hôm nay ngươi nên đổi chỗ rồi!"
Thích Trường Long khinh thường bĩu môi,: "Lục Hạt, ngươi thèm khát cái danh vị này rất lâu rồi a, chỉ là đáng tiếc, nó cuối cùng sẽ không phải là của ngươi!"
"Hừ hừ hừ. . . Có phải hay không, thử qua mới biết được, lần này ta bế quan, có rất nhiều lĩnh ngộ, ngươi nhất định không còn là đối thủ của ta. Chỉ cần ta ngồi vững danh vị đệ nhất nhân tinh anh, đến Song Long hội đại náo một phen, ta chính là người thừa kế tông chủ!"
"Hừ, ngươi không xứng!" Thích Trường Long cười lạnh.
Xích Phong cùng Ngọc Quyên khẩn trương vạn phần, trong lòng kích động, đây chính là trận chiến quyết định ra người nhậm chức môn chủ đờikế tiếp, tuy trước kia hai người giao thủ, Lục Hạt sư huynh luôn bại một chiêu nửa thức, nhưng tốt xấu còn có cơ hội lật bàn, không phải chỉ là một chiêu hai chiêu sao, nhất định sẽ vượt qua được.
Lúc này, hai người thật rất muốn kêu to lên, Lục Hạt sư huynh, cố lên!
Nhưng rất nhanh, hai người lại kịp phản ứng. A, không đúng, chúng ta phải đi ra ngoài nhục nhã đám tạp dịch thối kia, tại sao lại ở chỗ này chờ hai đại cao thủ quyết đấu?
"Ách, Lục Hạt sư huynh, ngài có phải suy tính chuyện làm thế nào để đưa chúng ta ra ngoài trước hay không. . ." Xích Phong dè dặt mở miệng nhắc nhở.
Đúng lúc này, oanh một tiếng vang thật lớn, bầu trời trên đỉnh đầu bọn họ chấn động, ngay sau đó, trên thiên không xuất hiện một trận ba động quỷ dị, như có một màng mỏng vô hình tiêu tán, ánh sáng mặt trời chói mắt không trở ngại chút nào chiếu xuống người bọn họ!
Năm người không thể tin đồng thanh nói: "Kết giới bị phá!"
Hưu!
Lại một tiếng tiếng xé gió vang lên, một bóng người gầy gò xuất hiện trước mặt bọn họ, mở miệng yếu ớt nói: "Ách, quấy rầy rồi, xin hỏi hai cái thằng nhãi con Xích Phong với Bàng Ngọc Quyên đang ở đâu vậy?"
Mọi người thấy trước mặt là một tên thanh niên cà lơ phất phơ, thân mang vải thô áo gai, trong tay gánh một cây chổi, nhìn bọn họ, nở một nụ cười hiền lành.
Bạch Luyện tỉ mỉ dò xét hắn, thấy hắn chỉ là Thần Chiếu nhất trọng, liền trầm tĩnh lại, mở miệng hỏi: "Ngươi là ai?"
Người kia cười nhạt đáp: "Ha ha ha. . . quên chưa giới thiệu, ta là người chủ trì tạp dịch phòng, Trác Phàm, mọi người đều gọi ta là Trác quản gia, còn là tạp dịch đẹp trai nhất Ma Sách Tông từ trước tới nay. Lần này chỗ chúng ta không phải có bồi tội yến sao, nhị trưởng lão, thất trưởng lão đều sẽ tham gia, cho nên làm sao có thể thiếu nhân vật chính, hai người Xích Phong và Ngọc Quyên? Ha ha ha. . . Dù sao, không có bọn họ, sẽ không có cái yến hội này!"
Ngọc Quyên ồ lên kinh ngạc: "A. . . Nguyên lai ngươi chính là Trác Phàm uất ức nhận sợ sao. Ba vị cung phụng sợ ta đến tạp dịch phòng quấy rối, cố ý giam chúng ta lại. Ngươi thì hay rồi, vậy mà tự mình đến mời. Ha ha ha. . . Thế gian này, còn thật có kẻ tiện nhân như thế a! Thật đúng là bị đánh má trái, chủ động đưa má phải ra ăn đánh!"
"Đúng vậy a, hôm nay ta cũng coi như được mở rộng tầm mắt!" Xích Phong nhếch miệng, đầy trào phúng nói.
Trác Phàm nghe vậy thì không để bụng, trái lại vẫn cười nói: "Nói như vậy, hai vị chính là Xích Phong và Bàng Ngọc Quyên?"
"Đúng vậy a, làm sao, ngươi muốn mời cô nãi nãi với gia gia đến cái chỗ tạp dịch phòng mùi thối ngút trời của các ngươi, để các ngươi dập đầu bồi tội sao?" Bàng Ngọc Quyên hất mặt, cười khẩy nói.
Trác Phàm hơi nhíu mày, rồi chợt xùy cười nói: "Ây. . . Hai vị chắc là hiểu lầm gì rồi, chúng ta lần này làm bồi tội yến, là bồi tội cho hai vị nhị trưởng lão thất trưởng lão!"
Ngọc Quyên chuyện đương nhiên nói, "Sao thế được, bọn họ là gia gia của chúng ta. Huống hồ, chúng ta mới là nhân vật chính trong chuyện này!"
Trác Phàm mỉm cười lắc đầu: "Không không không. . . Các ngươi nhất định hiểu lầm rồi, chúng ta chỉ bồi tội với hai vị trưởng lão. Bởi vì. . . cháu trai cháu gái bảo bối của bọn họ, sắp phải chết dưới tay ta!" Trong mắt Trác Phàm lóe lên hung mang khiếp người, sắc mặt băng lãnh xuống, khi nói đến gần cuối, thanh âm càng không có chút cảm tình, giống như nói chuyện với người chết, lạnh lùng mà quỷ dị. . .