Tất cả mọi người liền chuyển ánh mắt về phía miệng cốc.
Một bóng người gầy gò xuất hiện, mang theo nụ cười khiêm tốn áy náy, vừa đi vừa gật đầu với mọi người, cười làm lành nói: "Xin lỗi, tới chậm, tới chậm, haha. . ."
Nhị trưởng lão cùng thất trưởng lão liếc nhìn nhau, đều lộ ra nụ cười khinh miệt.
Đây chính là người cầm quyền tinh anh tạp dịch phòng, đệ tử tên là Trác Phàm a. Hừ hừ, trên võ đài nội môn gặp qua một lần, thực lực không tệ, đáng tiếc bá lực quá kém, chung quy không phải người làm đại sự. Khó trách lại uất ức nhận sai.
Trưởng lão cung phụng cùng đệ tử tạp dịch phòng đều đỏ bừng mặt lên, hận không được tìm lỗ đễ chui xuống, lại bị tiểu tử này làm cho mất hết mặt mũi a.
Chỉ là, bọn họ cũng đồng thời thấy rất kỳ quái, đây còn là Trác quản gia ngày bình thường nhanh chóng quyết đoán, anh minh quả quyết sao, sao bây giờ lại biểu hiện hèn nhát như thế?
Không để ý ánh mắt mọi người, Trác Phàm vẫn nở nụ cười khiêm tốn, rất mau đi tới trước cái bàn có địa vị nhất, ôm quyền nói: "Vạn phần xin lỗi, có một số việc chậm trễ, xin hãy tha lỗi!"
"Ha ha ha. . . Không có gì đáng ngại, quan trọng mọi người đã đến đông đủ, có thể dừng tay giảng hòa là được rồi." Tuy thấy Trác Phàm cực kỳ trơ trẽn, tác phong làm việc hèn mọn, nhưng Dương Sát vẫn cố gắng giúp hắn dàn xếp: "Về sau tinh anh tạp dịch phòng và nội môn đều hai đại rường cột của Ma Sách Tông chúng ta, nhất định phải chân thành hợp tác!"
Cái này làm sao có thể?
Nhị trưởng lão cười lạnh, sau đó liếc nhìn thất trưởng lão, trong mắt hai người đều hiện vẻ gian trá như lão hồ ly.
Nhị trưởng lão lại liếc xéo Trác Phàm, lớn giọng trách mắng: "Trác Phàm, bồi tội yến là ngươi làm, kết quả mình lại khoan thai tới chậm, để chúng ta khổ chờ rất lâu, căn bản không hề có thành ý. Hôm nay nếu ngươi không có cái thái độ cho ra dáng, hai người chúng ta tuyệt sẽ không bỏ qua!"
Thích cung phụng chợt vỗ bàn, trợn mắt đứng lên hét lớn. "Hừ, người đã đến, các ngươi còn muốn như thế nào?"
Nhị trưởng lão xùy cười một tiếng, trong mắt lóe lên vẻ giảo hoạt. Hắc hắc. . . Rốt cục ngồi không yên, các ngươi cứ phải làm lớn chuyện lên mới tốt!
Thất trưởng lão cười tà dị, lên tiếng nói: "Thích cung phụng, tuy ngươi là cung phụng, nhưng bồi tội yến này là các ngươi bày ra để bồi tội với chúng ta. Ngươi thái độ như vậy, ta không thấy có chút thành tâm nào? Nếu là như vậy, chén rượu này, chúng ta không thể uống, mà lại tạp dịch phòng kiệt ngao bất thuần như thế, biết sai không đổi, chúng ta sẽ đến chỗ tông chủ đòi một lời giải thích!"
"Ngươi. . ." Thích cung phụng cắn răng, sớm đã tức giận, lại nói đến mức này, toàn thân bất giác giải phóng khí thế, hiển nhiên muốn khai chiến.
Trác Phàm vội vàng khoát khoát tay, khuyên can hắn: "Đừng đừng đừng, Thích cung phụng bớt giận, việc này vốn là do chúng ta làm sai trước, thất trưởng lão nói có lý, chúng ta bồi tội, chúng ta phải thành tâm mới đúng. Ngài cứ ngồi xuống trước đã!"
Thích cung phụng trừng mắt nhìn Trác Phàm, thật có xúc động muốn bóp chết tiểu tử này, chuyện này vốn là bọn họ khiêu khích, ngươi nhận sai cái gì? Bây giờ hai lão già này càng được một tấc lại muốn tiến một thước. Lão phu đường đường cung phụng, còn chưa từng bị hai tên trưởng lão hiếp đáp như thế đâu.
Thích cung phụng phẫn uất ngồi xuống, lông tóc đều là đã tức giận đến dựng thẳng lên. Bọn người Khuê Lang đầy oán niệm nhìn Trác Phàm, giận mà không thể làm gì.
Thật không ngờ, Trác quản gia gặp phải trưởng lão cường thế, thì lại trở nên kém cỏi như thế!
Trong lúc nhất thời, mọi người chán ngán thất vọng đối với Trác Phàm, đệ tử tạp dịch phòng còn lại càng đầy xấu hổ cúi thấp đầu.
Nhìn biểu lộ của mọi người, nhị trưởng lão hài lòng gật đầu, nhưng lại không định dừng tay, ngược lại tiếp tục làm khó dễ: "Trác quản gia, thái độ của ngươi, chúng ta đã thấy rõ, có điều. . . người gây ra họa. . ."
"Yên tâm, bọn họ nhất định bồi tội với hai vị, tuyệt đối thành tâm thành ý!" Hắn còn chưa nói hết, Trác Phàm đã mười phần thức thời nói, sau đó quay đầu nhìn về phía bốn người Khuê Lang, nghiêm giọng trách mắng: "Các ngươi còn đứng ngây đó làm gì, còn không mau rót rượu bồi tội hai vị trưởng lão?"
Bốn người Khuê Lang nghe vậy liền giận dữ hiện hết ra mặt, lại đình trệ bất động.
Thấy vậy, nhị trưởng lão càng cười nhạo, đám người này càng cứng rắn, càng có cốt khí, chuyện hắn muốn làm sẽ càng thành công, hắn liền càng trầm trọng nói: "Bồi tội thì phải tỏ thái độ cho tốt, mà mời rượu là xong việc rồi sao? Hừ hừ hừ. . . Nếu không có ba quỳ chín lạy, thành tâm bái phục, chúng ta không tiếp!"
Bái bà nội ngươi, lão đầu tử, đừng có quá mức!
Khuê Lang vỗ bàn, hai mắt trợn lên giận dữ, muốn đứng lên, nhưng lại bị Trác Phàm gắt gao giữ lại.
Trác Phàm khẽ cười một tiếng: "Ừm. . . Thực chuyện này, không thể hoàn toàn trách bọn họ, đều là ta sai! Dù bồi tội, cũng phải là ta đến bồi tội. Mà lại lần này bồi tội yến, chủ yếu là tại hạ bồi tội các vị. Nếu hai vị muốn ba bái chín khấu mới có thể tha thứ, vậy thì cứ để ta làm!"
"Trác quản gia!" Khuê Lang giật mình, vội vã kêu lên. Trác Phàm lại chậm rãi khoát khoát tay, cho hắn một ánh mắt yên tâm.
Nhị trưởng lão híp mắt, vẻ mặt hơi hòa hoãn đi, hơi gật đầu nói: "Tốt, chỉ cần ngươi ba bái chín khấu, cúi đầu nhận sai, nói tạp dịch phòng không dám đối địch hay gây khó dễ nội môn cùng tinh anh môn nữa, chúng ta sẽ bỏ qua việc này!"
"Được, thống khoái, nơi này có nhiều người như vậy làm chứng, các ngươi không thể đổi ý a!" Trác Phàm gật đầu.
Nhị trưởng lão cùng thất trưởng lão đều sờ sờ chòm râu, tự đắc gật đầu, đồng thanh nói: "Đương nhiên, chúng ta đường đường trưởng lão, chẳng lẽ còn đi làm chuyện thất tín đáng khinh bỉ sao?"
"Đương nhiên sẽ không, ta tin tưởng hai vị trưởng lão!" Trác Phàm vội vã gật gật đầu, nhưng rất nhanh, trên mặt lại lộ ra vẻ bi tráng, dường như có chỗ chần chờ khi phải ba bái chín khấu.
Bọn người Khuê Lang hoàn toàn có thể cảm nhận được tình cảnh xấu hổ tiến thối lưỡng nan, tuy trong lòng bất mãn, nhưng vẫn lên tiếng: "Trác quản gia, ta đến thay ngài làm chuyện này đi. Ngài dù nói thế nào cũng là chủ sự tạp dịch phòng, không thể làm chuyện thấp kém như thế"
"Không, để ta đi, cái mạng này của ta là được Trác quản gia cứu, mất mặt một chút cũng chẳng sao!"
"Không, ta tới đi, Nguyệt Nhi, thời gian này, nhờ có ngài chiếu cố nên. . ."
"Nguyệt Linh, một nữ nhân như ngươi tranh giành cái gì, để ta!"
. . .
Trong lúc nhất thời, mọi người tranh nhau muốn thay Trác Phàm bồi tội đại lễ, sắc mặt bọn người nhị trưởng lão liền trở nên âm trầm. Bọn họ không ngờ được, Trác Phàm vừa làm chủ tinh anh tạp dịch phòng không bao lâu, thế mà có bản lĩnh lung lạc nhân tâm như thế, khiến những đệ tử thiên tài trời sinh ngạo cốt này vì hắn xông pha khói lửa, vứt bỏ cả tôn nghiêm!
Lực ngưng tụ như thế, nội môn cưỡi ngựa đều không bì kịp a!
Nơi này, người này, quả nhiên không thể lưu, nhất định phải sớm diệt.
Nhị trưởng lão chợt hét lớn: "Các ngươi náo đủ chưa? Nơi này là Trác Phàm chủ sự, xảy ra chuyện gì, tất nhiên phải để hắn ra mặt, không thể đổ cho người khác. Hôm nay hắn phải đích thân làm đại lễ, lão phu sẽ không nhận lễ của người khác, không ai thay được hắn!"
Mọi người lập tức im tiếng, đồng thời trong lòng trầm xuống.
Bọn họ đã phát hiện, hai lão gia hỏa này đã xác định trực chỉ mũi thương vào Trác Phàm, vô luận bọn họ làm cái gì, đều không thể cản nổi.
Trác Phàm nhún nhún vai, cười khẽ nói: "Thấy chưa, hai vị trưởng lão yêu chuộng ta như thế, các ngươi tranh giành cũng vô dụng. Mà chuyện này cũng vốn không có liên quan quá nhiều với các ngươi."
Trác Phàm áy náy cười nói: "Hai vị trưởng lão, ta sâu sắc thấy có lỗi đối với chuyện mình làm ra, các vị có thể tha thứ cho ta, đã quá là tốt. Vì biểu hiện lòng thành, ta đã chuẩn bị một món lễ lớn cho chư vị, sau khi nhận lễ, ta sẽ ba bái chín khấu trước hai vị xin tha tội sau!"
Hứ, trên đời này còn thật có người vô sỉ bực này. Không phải chỉ là hai tiểu gia hỏa khiêu khích tạp dịch phòng sao, làm sao bị tiểu tử này càng nói càng nặng.
Có điều, hắn muốn đưa đại lễ bồi tội, mình có lí do cự tuyệt à, không cần thì phí!
Hai vị trưởng lão liếc nhìn nhau, đều cười tà ra tiếng.
Lúc này, trên tay Trác Phàm xuất hiện năm cái hộp gỗ lớn. Đầu tiên Trác Phàm dâng ba hộp gỗ cho Minh Phủ Tam Sát, khom người nói: "Xin lỗi vì đã thương tổn đệ tử của các vị, xin các vị rộng lòng tha thứ!"
ai, đây thật là nguyên cáo biến thành bị cáo, chân tướng chuyện như nào, mọi người ai cũng biết, cần gì phải nặng nề đến mức này chứ!
Minh Phủ Tam Sát bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng vẫn đành phải nhận lấy, Dương Sát còn thẳng thắn nói: "Lễ vật này, chúng ta nhận, nhưng chuyện này, chúng ta cũng hiểu. Ngươi thực sự không cần thiết phải xin lỗi, dù sao ngươi không đại biểu chính ngươi, mà chính là toàn bộ tinh anh tạp dịch phòng."
"Ha ha ha. . . Đệ tử thụ giáo!" Trác Phàm khom người nói.
Cạch một tiếng, Minh Phủ Tam Sát mở hộp gỗ, liền thấy ánh sáng chiếu mạnh ra, linh khí dạt dào, làm cho ba người bất giác co rụt mắt lại, kinh dị liên tục.
Mọi người chung quanh thấy thế liền kinh hô: "Cửu phẩm ma bảo?"