Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1021 - Chương 1022: Ai Cũng Không Chạy Được

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1022: Ai cũng không chạy được

"Thất phẩm ma bảo, phệ hồn kiếm!"

Giờ khắc này, nhị trưởng lão đã phát giác, trên lực lượng thần hồn, hắn lại vào thế hạ phong, thần thông mà chỉ Hóa Hư cảnh có, hoàn toàn không phát huy được tác dụng. Không có cách nào, hắn chỉ có thể so năng lực cơ sở. Dù nói thế nào, hắn là tu giả Hóa Hư cảnh, nguyên lực nhất cmn định thâm hậu hơn đối phương nhiều, lại thêm thất phẩm ma bảo, chém thân thể máu thịt của hắn chắc sẽ nuột lắm đây.

Một Hóa Hư cảnh lại đi đánh sáp lá cà với Thần Chiếu cảnh, khiến người khác xem ra, quả thực là cởi quần đánh rắm, vẽ vời cho thêm chuyện ra. Nhưng chỉ có người ở đây mới rõ ràng, đây là người ta đã bị bức đến tuyệt lộ, không có cách nào khác nữa rồi.

Thế nhưng dù vậy, có một điều mà hắn vẫn không thể ngờ tới, vì nhắc đến vật lộn, thân Trác Phàm là cao thủ luyện thể, hắn méo sợ thằng nào cả, chỉ riêng Kỳ Lân Tí thôi đã cứng rắn hơn nhiều bất kì linh binh nào trên thế gian, có thể nện cho mấy thằng tự tin cầm binh khí ra bã.

Trác Phàm cười đầy hưng phấn: "Nhị trưởng lão, ngoan ngoãn chơi với tôn tử của ngươi đi thôi. Khặc khặc khặc. . . Ma Sát Tam Tuyệt thức thứ hai, Quỷ Long trảo!"

Rống!

Lại một tiếng long ngâm vang lên, Kỳ Lân Tí đại phóng hồng mang, không chút do dự nện mạnh xuống.

Đúng vào lúc này, mấy tiếng xé gió vang lên, sau lưng Trác Phàm lại xuất hiện mấy chục đạo thanh sắc phong nhận bắn thẳng tới hắn. Lực lượng nguyên thần cường hãn không ngừng bùng nổ, không cần phải nói, lại là Hóa Hư cảnh ra chiêu.

Cách đó không xa chính là thất trưởng lão, Trác Phàm khẽ cười một tiếng, hoàn toàn không để ý tới hắn, nhất trảo vẫn hung hăng vồ xuống!

Đinh! Đinh! Đinh!

Từng tiếng kim loại giao kích vang lên, một kiếm một trảo đã nặng nề va vào nhau. Thế nhưng, còn chẳng nổi nửa giây sau, lại có thêm tiếng răng rắc vang lên, trên thân trường kiếm xuất hiện từng đường nứt vỡ.

Sau một khắc, ầm một tiếng, thất phẩm ma bảo, phệ hồn kiếm bị Trác Phàm dễ dàng đập tan thành phấn vụn. Ngay sau đó, trong ánh mắt khó tin cùng đầy hoảng sợ của nhị trưởng lão, long trảo đáng sợ đã đang không ngừng phóng lớn trước mặt hắn.

Phốc!

Huyết nhục văng tung tóe, Trác Phàm đập nát thân thể nhị trưởng lão thành phấn vụn, mùi máu tanh tràn ngập giữa trời, nhuộm đỏ phiến đại địa này, khiến tất cả mọi người vây xem đều kinh hãi. Tuy bọn họ sớm đã đoán ra ý đồ của Trác Phàm, nhưng khi bọn họ thấy tiểu tử này thực có can đảm hạ sát thủ như thế, vẫn hết sức bị kinh ngạc.

Tiểu tử này, còn thật dám làm như thế a. . .

Hưu!

Đột nhiên, trong đám sương máu, một đạo ánh sáng hỏa hồng thoát ra, bắn thẳng về phía chân trời, chính là thần hồn của nhị trưởng lão muốn ve sầu thoát xác.

Hắn bây giờ tỉnh táo lại, mới phát hiện, bọn họ dường như là bị đưa vào bẫy, người ta làm nhiều chuyện như vậy, chính là muốn chọc giận bọn họ, thừa cơ muốn mạng bọn họ a.

Hắn đánh với người ta không nổi năm chiêu, còn chẳng làm bị thương người ta một cọng lông, mình thì bị hủy thân thể, lúc này hắn đã hối hận đến xanh cả ruột.

Nhưng có thể thấy được, tiểu tử này ẩn tàng sâu bao nhiêu, chủ mưu bao lâu, bây giờ đường sống duy nhất của hắn là mau trốn về nội môn, tìm Thạch cung phụng che chở.

Đợi có ngày, lại đi trả thừ!

Quay đầu nhìn Trác Phàm, thấy hắn lạnh lùng nhìn mình, trong mắt lóe nồng đậm sát ý, muốn thừa cơ truy kích. Thế nhưng lúc này, những thanh sắc phong cương phía sau hắn đã tới quá gần người. Nếu hắn cứ khăng khăng truy kích mình, tất nhiên sẽ bị trọng thương, được chả bằng mất.

Nghĩ tới đây, nhị trưởng lão chỉ còn một luồng thần hồn lại càng có thêm niềm tin, trước khi đi vẫn không quên gáy bẩn thêm một câu, lấy lại chút mặt mũi: "Tiểu tử, ngươi chờ đó cho ta, chuyện này còn chưa xong đâu!"

"Không, nó xong rồi!" Trác Phàm cười nhạt nói, sau đó ngẩng đẩu, trong đồng tử phải lóe ra vầng sáng hai màu: "Không Minh Thần Đồng, phá không!"

Sưu!

Một đạo không gian ba động vô hình bắn ra, chớp mắt tới gần.Nhị trưởng lão còn không có kịp phản ứng, liền cảm thấy một đạo thần hồn chấn cực mạnh động xông thẳng thần hồn vào hắn, làm cho hắn đau xót tê tâm liệt phế từ tận sâu trong linh hồn, tiếp đó thì chẳng còn biết cái gì, ngay cả tiếng kêu thảm đều không phát ra được.

Bởi vì luồng hào quang màu đỏ kia, đã triệt để bị chấn nát, tiêu tán hư vô giữa.

Nhị trưởng lão, chết!

Bởi vì ngưng tụ thần hồn, phá không thần uy đã không chỉ có tác dụng tại vật chất giới, mà đối với những thứ hư huyễn như thần hồn cũng là trăm phần trăm thương tổn, một chiêu tất sát!

Xoẹt. . . Xoẹt. . .

Lúc này, quanh người Trác Phàm đã bị mấy chục đạo thanh sắc phong cương vây quanh, mà lại đã tới sát bên người, y phục của hắn đã bị vạch phá, chỉ thiếu chút nữa là có thể trực kích nhục thể hắn.

Thất trưởng lão bởi vì nhị trưởng lão bị giết mà chấn kinh, lúc này lại lộ ra vẻ hưng phấn. Hắn ra chiêu này là vì lược trận cho nhị trưởng lão, tiền hậu giáp kích, để tiểu tử này luống cuống tay chân, hai bên khó chống. Nhưng ai mà ngờ được, tên này là kẻ hung ác, thế mà hoàn toàn không coi đánh lén đằng sau ra gì, đối với uy hiếp bị trọng thương, hắn vẫn chọn giết nhị trưởng lão.

Hắn như vậy cũng tốt, giờ khắc này hắn khó chạy thoát, sau khi bị thần hồn phong cương trùng kích, không chết cũng phải nửa tàn phế, đến lúc đó giết tiểu tử này, toàn bộ công lao không phải của chính mình sao? Vừa nghĩ đến đây, thất trưởng lão còn cao hứng vì nhị trưởng lão bỏ mình.

Nhị trưởng lão, ngài yên lòng đi thôi, lão phu nhất định báo thù cho ngươi, để ngươi chết đúng chỗ, hắc hắc hắc. . .

Chỉ là, hắn nghĩ thì hay lắm, nhưng Trác Phàm nào có kém cỏi như vậy? Hắn cần gì phải vì một cái mạng già mà đặt mình vào tình cảnh nguy hiểm. Nếu không, mặt mũi đại quản gia của hắn còn đâu?

Trác Phàm nhẹ giọng nói: "Huyết Nhận!"

Ong ong ong. . .

Những phong cương chói tai vang vọng không gian, thậm chí bén nhọn chấn động khiến Trác Phàm cũng cảm nhận được một trận nhói nhói. Thế nhưng đúng lúc này, một tiếng kêu khẽ lại vang lên, một đạo phong mang đỏ như máu phát ra từ thể nội Trác Phàm, huyết mang như một thanh trường đao sắc bén, chặt đứt tất cả phong cương.

Ngay sau đó, huyết mang tốc độ không giảm xông tới thất trưởng lão, chớp mắt tới gần.

Thất trưởng lão quá sợ hãi, đây là cái quái gì, hắn vội vàng vung tay lên, lại một mảng phong cương bay ra.

Oanh một tiếng, quả thật đỡ lại được huyết mang.

Thế nhưng vẫn có một đạo huyết khí yếu ớt xuyên qua tầng tầng cách trở, đánh vào trong thân thể hắn, khiến cả người hắn run run, khóe miệng chớp máu, vẻ mặt đầy sự kinh hãi.

Cái này. . . Đây không phải thần hồn trùng kích, mà chính là nguyên thần của Thần Chiếu cảnh trùng kích! Thế nhưng nguyên thần âm tà cường đại mà sắc bén như thế, hắn còn là lần đầu tiên nhìn thấy, đây lại còn có thể sánh ngang lực lượng thần hồn.

Tiểu tử này. . . Đến cùng là quái vật phương nào a!

Thật sâu nhìn Trác Phàm, trong mắt thất trưởng lão đầy vẻ mê mang, tiếp đó chính là hoảng sợ, trên thân Trác Phàm tràn ngập mê vụ, mà thứ ẩn giấu trong sương mù, là một con quái vật mà hắn vô luận cố gắng như thế nào đều không thể ngang hàng được.

Thứ Trác Phàm hiển lộ ra, bao quát tu vi, tuổi tác, diện mạo, chỉ như một góc của băng sơn, một góc nhỏ của con quái vật kia, mạo xưng chỉ là mồi nhử mà thôi, dụ bắt những con lợn cuồng vọng, không biết tự lượng sức mình như hắn.

Nghĩ tới đây, hai chân hắn run run, đã không tự chủ được mà lui về phía sau, ý chạy trốn đã quá rõ ràng.

Nhị trưởng lão là Hóa Hư tam trọng mà còn bị tiểu tử này nhẹ nhõm giết chết, hắn Hóa Hư nhị trọng, một chiêu đánh lén không thành, lại còn cuồng vọng tự cho là hơn người, ở lại đơn đả độc đấu, há không muốn chết?

Thất trưởng lão không muốn tiếp tục giữ thể diện nữa, quay người muốn rời khỏi nơi thị phi này, ngay cả câu ngoan thoại đều không để lại, trốn rất kiên quyết.

Tục ngữ nói, thời gian là sinh mệnh. Câu nói này dùng với thất trưởng lão thật chuẩn xác, hắn bây giờ thật sự là thời gian nói một câu nói nhảm đều không có.

Chẳng lẽ không thấy, vừa mới nhị trưởng lão cũng gáy bẩn một câu, rồi bị người ta xử lý sao? Tuy nói mặt mũi rất quan trọng, nhưng ngươi tối thiểu phải bảo trụ được cái mạng nhỏ của mình, mới có thể có mặt mũi chứ?

Thế nhưng, hắn trốn nhanh, Trác Phàm đuổi càng nhanh!

Bạch!

Chỉ là một cái lắc mình, Trác Phàm đã xuất hiện thất trước mặt trưởng lão, bên trong đồng tử phải, một đạo kim sắc tản ra ánh sáng quỷ dị.

"Ha ha ha. . . Thất trưởng lão, đang đánh nhau mà, ngươi chạy đi đâu đấy?" Trác Phàm nhếch miệng cười nhẹ, khoan thai nói, đồng thời nâng lên nhất chưởng, trực chỉ đầu hắn.

Thất trưởng lão kinh hãi co rụt mắt lại, ngoài mạnh trong yếu nói: "Trác Phàm, ta là nội môn trưởng lão, ngươi dám giết ta?"

"Nói nhảm, lấy thấp đánh cao, sinh tử vô luận, đây là quy củ của tông môn. Dù giết ngươi thì có sao. Huống hồ, lão tử đã giết một tên rồi, còn ngại giết thêm ngươi sao? Các ngươi, đừng nghĩ đến việc chạy được!" Trác Phàm cười lạnh, không lưu tình chút nào Quỷ Long trảo xuất ra, oanh một tiếng, đập nát thân thể hắn.

Thế nhưng, có vết xe đổ của nhị trưởng lão, thất trưởng lão dường như sớm đã ngờ tới điểm này, biết phản kháng vô dụng, liền quyết định vứt bỏ thân thể, thời khắc vung xuống một chưởng kia, dựa vào thân thể làm bia đỡ, hắn xuất ra nguyên thần rồi chuồn mất, cấp tốc bay đi nơi xa. . .

Bình Luận (0)
Comment