Đùng!
Một tiếng vang thật lớn, thất trưởng lão không biết là đụng vào cái gì mà lại bị đụng bay trở về, đến khi thấy rõ thứ ngăn cản, hắn mới giật mình.
Chỉ thấy đó là một đứa trẻ sơ sinh toàn thân huyết sắc, không khác người bình thường, chỉ là bóng người hơi có vẻ hư huyễn, toàn thân còn tản ra âm tà chi khí, làm cho người ta chỉ là nhìn thôi, liền không ngăn được trong lòng phát run.
Đây là thứ quỷ gì?
Thất trưởng lão kinh nghi, tất nhiên không dám thất lễ, vội vàng sử xuất mấy chục đạo thanh sắc phong cương bắn về phía Huyết Anh.
Trên chín tầng trời, gió giục mây vần, phong cương có thể thổi tan nguyên thần, liên tiếp không ngừng xông về phía Huyết Anh, nếu như bị đánh trúng, cho dù là Thần Chiếu cũng phải nguyên thần vẫn diệt.
Thế nhưng, Huyết Anh lại lộ ra nụ cười xem thường.
Khặc khặc khặc. . .
Từng trận tiếng cười gian mỉa mai vang lên, Huyết Anh hơi động thân, lúc những phong cương sắp tới gần, lại một đạo không gian ba động quen thuộc hiện lên, một đạo huyết mang sắc bén bắn ra, phanh phanh phanh. . . Chỉ trong tích tắc, liền triệt để đánh nát toàn bộ phong cương.
Thất trưởng lão giật nảy cả mình, nguyên lai lúc trước thứ giúp Trác Phàm ngăn lại phong cương đánh lén, là cái đồ chơi này a!
Thế nhưng đây là cái gì, mà ngay cả thần hồn công kích đều có thể cản, đây tuyệt không phải thường vật, ttrên thân tiểu tử này không biết còn giấu bao nhiêu thủ đoạn a!
Huyết Anh lại cười quỷ dị, lần nữa xông lên. Thất trưởng lão kinh hãi, muốn trốn, lại không kịp, bởi tốc độ của Huyết Anh nhanh như tia chớp, hắn mới bay được mấy bước, Huyết Anh đã vọt tới trước mặt hắn, há miệng ra, hút hắn vào miệng.
Hắn muốn xông ra, tả xung hữu đột trong bụng Huyết Anh, thân thể Huyết Anh một hồi nổi cục lên chỗ này, một hồi lại nổi cục lên chỗ khác, nhưng cuối cùng lại không có tác dụng nào.
Huyết Anh chính là Thiên Địa Tinh Linh, vốn là một loại năng lượng, thất trưởng lão bây giờ bị năng lượng bao phủ, tương đương với việc thiết lập thần hồn kết giới để giam lấy hắn, hắn muốn đào thoát, trừ khi có thực lực mạnh hơn hẳn Huyết Anh.
Mọi người quan sát không rõ nội tình, thấy thế thì ngạc nhiên. Thân là ma đạo tu giả, bọn họ cũng có người dưỡng Ma vật, có điều, Ma vật trong tay bọn họ, phần lớn là vật chất thực thể, gặp phải Hóa Hư cảnh, đừng nói là vây khốn, mà muốn cũng không chạm tới được.
Huyết Anh trong tay Trác Phàm lại cho bọn họ mở rộng tầm mắt, không ngờ trên đời còn có Ma vật thần kỳ như thế, khó trách hắn dám lấy một địch hai. Bởi vì hắn đã được tính là hai cao thủ liên thủ, lực lượng thần hồn của Ma vật còn không kém hắn!
Ánh mắt mọi người chợt có thêm vẻ hâm mộ cùng ghen ghét bảo bối trên thân người này, sao lại nhiều như thế, tầng tầng lớp lớp a, ngay cả Ma vật đều không giống bình thường.
Hưu!
Chỉ là một hơi, Huyết Anh lại trở về bên người Trác Phàm, như chó săn ngậm hồi con mồi, há miệng ra phun ra thất trưởng lão, sau đó biến mất vào trong thân thể Trác Phàm.
Trác Phàm bắt lấy luồng thần hồn kia, cười lạnh liên tục: "Chạy tiếp đi, ngươi chạy cũng rất a, lão tử đã sớm đoán được ngươi sẽ có chiêu này, cho nên sớm thả ra Ma vật. Thế nào, chạy tiếp đi?"
"Trác quản gia, van cầu ngài tha ta một mạng a, chúng ta về sau dễ gặp nhau. . ."
"Ha ha ha. . . Ta cảm thấy, chúng ta không cần thiết gặp lại!".
Thấy đối phương tâm ý đã quyết, thất trưởng lão cắn răng, hừ lạnh nói: "Trác Phàm, ngươi phải nghĩ cho rõ ràng, ngươi dám giết ta, ngươi sẽ là công địch của toàn bộ nội môn!"
"Là địch? Hừ hừ hừ, ngươi ngu thật hay ngu giả vậy, kẻ gây sự trước, là các ngươi a!" Trác Phàm hừ nhẹ nói, rồi cầm lấy hắn, chung quanh trước mắt mọi người một vòng, quát to: "Nơi này là địa bàn của chúng ta, lão già này còn dám lấy nội môn uy hiếp lão tử. Các ngươi nói xem, các ngươi có sợ nội môn không?"
"Không sợ, không sợ, không sợ!" Liên tiếp ba tiếng, Bạch cung phụng cùng Thích cung phụng hét to, trong lòng tâm tình bành trướng, phiền muộn lúc trước bị quét sạch sành sanh.
Mọi người Tạp dịch phòng cũng lập tức rống to theo, tâm tình kích động. Đây chính là thủ lĩnh của bọn họ, Trác Phàm, Trác quản gia. Tuy là thân phận đệ tử, nhưng thực lực siêu quần, dũng khí hơn người, dám giết cả mấy thằng trưởng lão cao cao tại thượng, dbrr, quá trâu bò!
Theo hào kiệt bực này lăn lộn, mới thật là dương mi thổ khí a!
Các vị trưởng lão cung phụng Nội môn tức đến xanh cả mặt mày, muốn tiến lên một bước phản kháng Trác Phàm, nhưng vừa nhìn thấy mọi người Tạp dịch phòng quần tình xúc động, thì lại quay trở về.
Bây giờ đám người tạp dịch phòng đã bởi vì Trác Phàm thắng lợi mà lấy lại được toàn bộ khí thế, chính là thời kỳ đỉnh phong, bọn họ ngáo đá nhảy vào phá quấy vào giờ phút quan trọng như này, tất nhiên sẽ bị đập mà không cần lí do, cũng chắc chắn sẽ không còn sót lại cặn.
Huống chi, Trác Phàm tâm cơ khó lường, mỗi một bước đều chiếm một chữ lý, hợp quy hợp củ, thực lực lại mạnh đến kinh hoàng, nếu bọn họ xúc động, lại bị hắn đặt bẫy thêm lần nữa, chỉ sợ lại mất mạng vô ích như hai vị trưởng lão kia.
Kết quả là, trong tiếng hò hét như núi kêu biển gầm của mọi người Tạp dịch phòng, người nội môn lại câm như hến.
Trác Phàm xùy cười nói teiếp: "Thất trưởng lão, thế nào, bây giờ ngươi cảm thấy, đám lão gia hỏa kia còn là chỗ dựa của ngươi sao? Ha ha ha. . . Người đều là tự tư, luận quần ẩu, tạp dịch phòng chúng ta đã không kém các ngươi. Nếu đơn đả độc đấu, bọn họ lại không có một ai dám đứng ra ra mặt cho ngươi, biết tại sao không? Vì sợ ta!"
"Hôm nay ta có thể khiêu chiến hai người các ngươi, lấy mạng các ngươi, ngày mai cũng có thể khiêu chiến bọn họ, lấy mạng bọn họ. Dù sao ta là đệ tử tạp dịch, lấy thấp đánh cao, sinh tử bất luận. Ngươi nói xem, bọn họ đến lúc đó sẽ tiếp, hay là không tiếp?"
"Ha ha ha. . . Cái gọi là giết gà dọa khỉ, hai tên các ngươi a, chung quy là số mệnh làm gà. Các ngươi chết, những con khỉ kia sẽ không vì các ngươi mà báo oán hay gì cả. Cái gì mà nội môn trưởng lão, hư danh mà thôi, còn thật sự cho rằng là hộ thân phù? Hahaha, Một khi không có giá trị, sẽ chẳng có ai để ý đến các ngươi."
Luồng thần hồn màu xanh kia hung hăng rung động, lại không có động tĩnh, hẳn là đã bị Trác Phàm làm cho triệt để tuyệt vọng.
Trác Phàm nói không sai, bọn họ là nội môn trưởng lão, được người người tôn kính, nhưng đó là khi bọn họ còn sống. Bọn họ một khi chết, liền không còn giá trị, ai sẽ vì hai người bọn họ mà liều sống liều chết?
Vì không hiểu điểm này, bọn họ cứ thế vọt lên làm chim đầu đàn, quả thật là ngu như heo a! Có điều, cũng không thể trách hai người bọn họ, ai có thể ngờ tới, bồi tội yến, thật là hồng môn yến. Mà lại, đệ tử tạp dịch chỉ kaf Thần Chiếu cảnh, vậy mà có thực lực như thế, giết bọn họ không khác gì giết gà.
Gặp phải quái vật, bọn họ chỉ có thể nhận thua. . .
Thiên Ma đại hóa quyết!
Thấy đoàn thanh quang kia đã dị thường bình tĩnh, Trác Phàm biết tâm hắn đã chết, liền thi triển Thiên Ma đại hóa quyết hấp thu sạch hắn.
Ngay một khắc này, ngũ sắc Thiên Long trong đầu Trác Phàm đột ngột run run, hai mắt hơi mở thêm, tinh quang trong mắt càng thêm sáng chói.
Bởi vì ngưng tụ thần hồn, Trác Phàm bây giờ đã có thể vận dụng Thiên Ma đại hóa quyết với thần hồn, hấp thu thần hồn người khác, tăng cường thần hồn của mình.
Thật lâu sau, Trác Phàm phun ra một ngụm trọc khí, nhìn bàn tay rỗng tuếch, hài lòng gật đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía mọi người Tạp dịch phòng, đạm mạc nói: "bây giờ, còn cảm thấy khó chịu gì nữa không?"
Tất cả mọi người đều hưng phấn lắc đầu thật mật, kích động đến nói không ra lời.
"Ha ha ha. . . Các ngươi là người của ta, các ngươi mất mặt, chính là ta mất mặt, Trác Phàm ta vô luận như thế nào đều nhất định sẽ lấy lại công đạo cho các ngươi."
Mọi người nghe thế, đều không ngừng gật đầu, hai mắt lấp lóe nhìn Trác Phàm, đầy sự sùng bái.
"Có điều. . . Chỉ là bị người ta đả kích một lần, các ngươi lại đã như đưa đám. Cho nên ta quyết định, bắt đầu từ ngày mai, các đệ tử tạp dịch phòng đi làm mấy chuyện của tạp dịch cho ta, dù tinh anh tạp dịch phòng cũng giống vậy. Con mẹ nó, đắc chí mấy ngày thì quên nguồn quên gốc, năng lực chịu đựng quá kém!"
A? Chúng đệ tử sững sờ, nhất thời lộ ra bộ dáng khổ sở, nhưng ý cười trên mặt lại không có tiêu tán.
Bạch cung phụng cười nhẹ lắc đầu, đồng thời thâm biểu tán đồng.
Không sai, kẻ đại nhân, tất có thể tiến có thể lui, có thể thua có thể thắng, có khí phách thật lớn mới được. Chỉ là một lần thất bại liền uể oải suy sụp, xác thực khó thành đại khí. Lần này, có đệ tử vậy mà sinh ra ý nghĩ muốn rời khỏi tạp dịch phòng, đây là cái tâm của kẻ chẳng thể đi được đường dài. Trác Phàm quyết định như thế, là để bọn họ chịu trăm nhục mà được ngưng luyện, ngày sau nếu gặp lại nghịch cảnh, vẫn sẽ trên dưới một lòng. Có điều, đây là sau khi Trác Phàm cho bọn họ chịu khổ, rồi mới ngưng kết lại, mới có thể làm được. Nếu không, trước trận chiến này, Trác Phàm dám tuyên bố chuyện này, đoán chừng tinh anh tạp dịch phòng có thể giải tán sớm.
Mà bây giờ, nơi này chẳng những không tán, mà sẽ còn tiếp tục lớn mạnh thêm!
Trác Phàm, quả nhiên có phong độ đại tướng, ngưng tụ nhân tâm chi lực, tương lai hẳn là nhân tuyển có một không hai cho vị trí tông chủ. . .