Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 106 - Chương 106: Mồi Nhử (1)

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 106: Mồi nhử (1)

Thất trưởng lão hít sâu một hơi để bản thân tỉnh táo lại, lão nhìn trái phải, ánh mắt híp lại, mày nhíu chặt suy nghĩ ra một vấn đề.

Vốn hắn cảm thấy lần tìm lại Kim Cương Lưu Sa không có gì khó khăn, sau khi nhìn thấy dấu chân mấy người Trác Phàm bọn họ một đường chạy trốn vào khu vực thứ hai, càng thêm xác định điều này.

Theo kinh nghiệm nhiều năm của hắn, sớm đã nghĩ đến thực lực của ba người bọn họ rất thấp, cao nhất cũng chỉ là Đoán Cốt cảnh thất trọng mà thôi. Thực lực như thế, hắn bóp chết bọn họ chẳng khác nào bóp chết ba con kiến.

Thế nhưng không nghĩ đến, một trong ba người lại có người am hiểu trận pháp, tâm kế sâu không lường được, không giống thiếu niên mới lớn.

Điều này khiến hắn rơi vào quẫn cảnh, chỉ cần ba người này liên thủ vận chuyển trận pháp, hắn vạn lần không thể chiếm được chút tiện nghi.

Bỗng nhiên, hắn như nghĩ đến cái gì, ánh mắt như mắt ưng đột nhiên lóe qua ánh sáng tà dị.

"Ngươi là Tam tiểu thư Tiết gia!"

Thất trưởng lão không nhìn Trác Phàm nữa ngược lại chuyển hướng về phía Tiết Ngưng Hương, trên dưới dò xét một phen, khẽ cười nói: "Lão phu thấy ngươi là năm năm trước, khi đó ngươi chỉ là đứa trẻ, không nghĩ tới lại nhanh chóng trở thành đại cô nương như vậy."

Tiết Ngưng Hương có chút căng thẳng, sợ hãi cúi thấp đầu, không dám nhìn vào mắt hắn.

Trác Phàm khẽ cau mày, như nghĩ đến cái gì, lớn tiếng nói: "Thất trưởng lão, ngươi có lời thì nói với ta, đừng đi hù dọa tiểu cô nương!"

Nhưng Thất trưởng lão không để ý tới Trác Phàm, ánh mắt từ đầu đến cuối chỉ nhìn chằm chằm Tiết Ngưng Hương: "Ngưng Nhi, ngươi tội gì đối đầu với lão phu đúng không? Nghĩ đến gia tộc Tiết gia của ngươi cùng U Minh Cốc chúng ta, chúng ta đối đãi với Tiết gia các ngươi cũng không tệ. Thế nhưng hôm nay ngươi làm thế này. . ."

Nói đến đây, trong mắt Thất trưởng lão đột nhiên lóe qua sát ý, thân thể Tiết Ngưng Hương run lên, tay kết ấn đột nhiên buông lỏng.

Trác Phàm giật mình, biết Thất trưởng lão đang uy hiếp Tiết Ngưng Hương, liền chặn lại: "Động thủ!"

Vừa mới nói xong, Trác Phàm và Tạ Thiên Dương cùng kết thủ ấn, kinh lôi cùng hỏa diễm đồng thời bắn về phía trưởng lão. Thế nhưng Tiết Ngưng Hương lại giật mình đứng nguyên tại chỗ, thân thể không ngừng run rẩy.

Tạ Thiên Dương thầm kêu một tiếng không tốt, lúc này Tiết Ngưng Hương lo lắng người nhà bị trả thù, đã hoàn toàn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Mà không có phong trợ thế hỏa, uy lực của Hỏa Lôi tương giao cũng giảm mạnh.

Tên Thất trưởng lão này quá thông hiểu tâm lý chiến, thành công suy yếu uy lực trận pháp của ba người.

Hỏa Lôi liên hợp chớp mắt tới trước mặt Thất trưởng lão, nhưng hắn lại chỉ hất Trường Tác lên, liền đánh Hỏa Lôi liên hợp thành phấn vụn, Thất trưởng lão vẫn đứng lặng trong không trung nhưng thân thể Trác Phàm và Tạ Thiên Dương lại không ngừng run lên, khí huyết cuồn cuộn!

"Ha ha ha, chính là như vậy!"

Thất trưởng lão ngửa mặt lên trời cười dài, đắc ý nói: "Ngưng Nhi, ngươi làm vậy mới đúng, hai tiểu tử này sau đó có thể phủi mông rời đi, nhưng Tiết gia các ngươi không dễ dàng rời đi như vậy."

Trác Phàm khẽ cắn môi, nhìn Tiết Ngưng Hương không ngừng run rẩy, ánh mắt đảo qua, chặn lại nói: "Ngưng Nhi, đừng nghe lão gia hỏa này. Hắn đã nhận ra ngươi, trở về nhất định sẽ diệt Tiết gia các ngươi, cách duy nhất có thể cứu Tiết gia chính là làm thịt hắn. Còn nhớ rõ trước đó ta đã nói với các ngươi thế nào không, Phong Lôi Bạo Viêm Trận chính là một thể trận thức cấp năm ba người, chỉ cần ba người hợp lực, cho dù Thiên Huyền cao thủ vào trận cũng tuyệt đối không ra được!"

Thân thể Tiết Ngưng Hương chấn động, thân hình run rẩy trong nháy mắt dừng lại, vốn bị mấy câu của Thất trưởng lão dọa đến thần quang trong mắt tan rã, cũng dần ngưng tụ lại.

Trác Phàm thấy vậy hét lớn một tiếng: "Nếu để cho lão này trốn, Tiết gia mới hết thật!"

Oanh!

Giống như trong đầu có tiếng nổ vang, Tiết Ngưng Hương đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt ánh sáng rõ ràng, sát ý trong mắt trần trụi hiếm thấy. Đồng thời, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm nói mê: "Không thể để cho hắn rời đi, hắn nhất định phải chết, nhất định phải chết. . ."

"Chết!"

Sau cùng Tiết Ngưng Hương hét lớn một tiếng, ấn quyết trong tay bỗng nhiên kết động.

Chỉ một thoáng, một tiếng rống to đột nhiên phát ra, sau lưng Tiết Ngưng Hương ngưng kết ra một đầu hư ảnh Liệp Báo thanh sắc. Sau khi nàng kết thúc trận quyết, đột nhiên đập ra, đánh về phía Thất trưởng lão, uy thế đúng mạnh hơn trước gấp mười lần.

Thất trưởng lão nhìn thấy vô cùng sợ hãi, thì ra lúc này Tiết Ngưng Hương mới toàn lực phát động trận pháp. Vừa mới bắt đầu, Trác Phàm và Tạ Thiên Dương đều đã toàn lực ứng phó, nhưng nàng ta còn chưa xuất toàn lực.

Thế nhưng hắn làm sao biết được, Tiết Ngưng Hương vốn là người có tâm địa thiện lương, cho dù đối mặt với địch nhân cũng sẽ không xuất ra sát chiêu. Những lời vừa rồi của hắn lại khiến Tiết Ngưng Hương vô cùng sợ hãi, dường như đánh mất sức mạnh.

Nhưng vào lúc này, mấy câu của Trác Phàm lại làm cho ý chí muốn chiến thắng của nàng bùng phát, hai loại tâm lý tương phản, lại kích phát ra toàn bộ sức mạnh của nàng.

Hiện tại, vì bảo vệ người nhà nàng không bị thương tổn, trong nháy mắt Tiết Ngưng Hương hóa thành sát thần lãnh khốc, dốc toàn lực ứng phó, giết chết lão gia hỏa này.

Trác Phàm và Tạ Thiên Dương sớm đoán được, miệng cười vui vẻ, hai người bỗng nhiên kết động ấn quyết, bắn ra Lôi Viêm. Ba loại nguyên tố Phong Hỏa Lôi với uy lực mạnh chưa từng có tập kết một chỗ, biến thành một cỗ sức mạnh hủy thiên diệt địa uy phóng về phía Thất trưởng lão.

Thấy tình cảnh này, cho dù Thất trưởng lão luôn bình tĩnh cũng bị dọa đến hoảng sợ thất sắc. Vội vàng giơ Trường Tác lên đầu, hất về phía trước.

Ầm.

Một tiếng nổ phát ra, toàn bộ khu vực thứ hai không ngừng run rẩy, thiên địa như muốn sụp đổ, cho dù Linh thú cấp bốn, sau khi tiếng nổ phát ra cũng nhanh chóng chạy trốn bốn phía.

Truyện được dịch bởi Nhóm Tại Hạ Bất Tài Hiện tại bộ truyện đang bị các trang web khác đánh cắp và đăng lại, mong các bạn đọc truyện trên các kênh chính thống của nhóm để ủng hộ cũng như giúp cộng đồng dịch thuật phát triển.

Tiếng nổ tung phát ra, hất Thất trưởng lão ra xa mười mấy mét, râu tóc bị đốt cháy khét, một ngụm máu tươi nhịn không được lần nữa phun ra. Có điều máu tươi phun ra này còn chưa rơi xuống đất đã bốc hơi thành hư vô.

Bởi vậy có thể thấy được khí thế của Lôi Viêm dưới một kích này đã xâm lấn đến lục phũ ngũ tạng hắn, chỉ sợ hiện tại nội tạng của hắn đã bị thương nặng, nếu mạnh thêm chút nữa, chắc hắn đã chết rồi.

Thất trưởng lão thở hổn hển từng ngụm, trong mắt lần đầu tiên xuất hiện vẻ khiếp sợ, hắn thật không ngờ, một nữ nhân nổi điên lại khiến uy lực của trận pháp tăng cao đến vậy.

Cho dù là hắn, cũng tuyệt đối chịu không nổi.

"Lão tiểu tử kia sắp không chịu được nữa, Ngưng Nhi, Tạ Thiên Dương, chuẩn bị cho tốt, chúng ta lại cho hắn một kích." Thu phản ứng của Thất trưởng lão vào mắt, Trác Phàm cười lớn một tiếng, chuẩn bị kết ấn.

Thế nhưng hắn và Tạ Thiên Dương còn chưa kịp kết động, một con báo thanh sắc lần nữa phóng về phía Thất trưởng lão.

Trác Phàm quay đầu nhìn qua, thấy ánh mắt Tiết Ngưng Hương vô cùng điên cuồng, trong tay không ngừng đánh lấy ấn quyết, trong miệng lẩm bẩm: "Hắn phải chết, phải chết. . ."

Không tốt, nha đầu này vừa mới bị kích thích, đã phát ra tòa bộ sức lực, mới khiến nàng trở nên điên cuồng thế này, trong đầu chỉ có suy nghĩ muốn giết lão đầu kia, căn bản không có ý nghĩ phối hợp cùng hai người họ.

Bình Luận (0)
Comment