Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 107 - Chương 107: Mồi Nhử (2)

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 107: Mồi nhử (2)

Nếu nàng kết ấn thế này, uy lực trận pháp sẽ giảm xuống.

Thất trưởng lão đã phát hiện điểm này, vẻ mặt vui mừng, đột nhiên vui vẻ, phóng về phía Tiết Ngưng Hương, uy con báo thanh sắc hung mãnh nhưng chỉ là nguyên tố Phong, không có Lôi Hỏa tương trợ, căn bản hắn không để vào mắt, hất lên Trường Tác trong tay, quất con báo thành phấn vụn.

"Không tốt, nhanh đi trợ giúp Ngưng Nhi!"

Trác Phàm quýnh lên, hét lớn một tiếng, cùng Tạ Thiên Dương kết ấn. Chỉ một thoáng, Phong Lôi lần nữa bắn về phía Thất trưởng lão.

Thế nhưng không có phối hợp hành động, căn bản trận pháp không còn ảo diệu, Thất trưởng lão cũng không để vào mắt. Trường Tác trong tay hất lên, quất tan hai loại nguyên tố, thân hình trong nháy mắt xuất hiện trước người Tiết Ngưng Hương.

Nhưng Tiết Ngưng Hương vẫn chưa ý thức được, vẫn nói mê kết động ấn quyết.

Thất trưởng lão hừ lạnh một tiếng, nắm được cổ tay nàng nhấc lên cao, Tiết Ngưng Hương chợt cảm thấy khí tức trì trệ, kết động thủ quyết mới chậm rãi dừng lại.

"Nha đầu điên, vừa rồi lão phu xém chút đã chết trên tay ngươi! Nếu không phải ngươi còn có chút tác dụng, hiện tại lão phu đã bóp chết ngươi."

"Ngưng Nhi!"

Hai người Trác Phàm và Tạ Thiên Dương đứng lên, lo lắng nhìn Tiết Ngưng Hương. Thất trưởng lão lạnh lùng liếc nhìn hai người Trác Phàm, cười khẩy nói: "Hai tiểu quỷ các ngươi kêu gào cái gì? Đợi lát nữa lão phu tự nhiên sẽ thu thập các ngươi!"

Trác Phàm khẽ cắn môi, song quyền nắm chặt nhưng lại không thể làm gì.

"Khụ khụ khụ. . ."

Lúc này, Tiết Ngưng Hương ho khan hai tiếng, mi mắt nhìn về phía Trác Phàm, lẩm bẩm nói: "Nhanh giết hắn, đừng để hắn trở về thương tổn phụ thân ta. . ."

"Hắc hắc hắc, nữ nhi này thật hiếu thuận, hiện tại còn nghĩ đến phụ thân. Thật đáng tiếc, hai người bọn họ hiện tại không có bản lãnh giết lão phu, lão phu trở về, nhất định khiến Tiết gia các ngươi gà bay chó sủa."

Nghe được lời này, nước mắt Tiết Ngưng Hương chảy ra không ngừng.

Tạ Thiên Dương nhìn đến xót xa, hai tay nắm chặt, vẻ mặt dữ tợn hét lớn: "U Quỷ Thất, ngươi đường đường là trưởng lão U Minh Cốc lại khi dễ một tiểu cô nương trói gà không chặt, chẳng lẽ không cảm thấy xấu hổ sao?"

"Khặc khặc khặc, hai chữ xấu hổ này không tồn tại trong mắt người trong ma đạo." Thất trưởng lão cười xùy một tiếng, khinh thường bĩu môi, sau đó nhìn về phía Trác Phàm, khen: "Tiểu quỷ, ngươi rất không tệ, rất hợp với lão phu, dăm ba câu đã có thể nhen nhóm đấu chí cho nha đầu này. Nếu không phải hôm nay chúng ta là địch, lão phu nhất định thu ngươi làm đệ tử!"

"Ngươi thương tổn bằng hữu ta, ta nhất định giết ngươi!"

Ánh mắt khẽ híp lại, Trác Phàm dứt khoát nói: "Tạ Thiên Dương, chuẩn bị xuất thủ!"

"Thế nhưng Ngưng Nhi nàng. . ."

"Ngưng Nhi nàng. . . Cũng sẽ đồng ý. . ." Trong mắt Trác Phàm lóe lên một đạo lệ quang, thanh âm có chút nặng nề. Tạ Thiên Dương cũng run lên, nhìn hắn thật sâu, nhìn vẻ cầu khẩn của Tiết Ngưng Hương, thở dài, cắn răng kết ấn quyết trong tay.

Nếu như không giết lão gia hỏa này, hắn ta trở về giết người Tiết gia, dù Ngưng Nhi có chết cũng không nhắm mắt.

Nghĩ tới đây, Tạ Thiên Dương đột nhiên tức giận gầm lên một tiếng, đánh ra thủ quyết.

Theo tiếng rống kinh thiên vang lên, một đầu lôi long đột nhiên phóng về phía Thất trưởng lão, hai mắt Trác Phàm đỏ bừng, hét lớn một tiếng, sau lưng Hỏa Phượng Hoàng bay lượn, theo sát phía trên.

Bọn họ đã có thể thao túng trận pháp này với uy lực lớn nhất.

Thế nhưng nhìn thấy Lôi Long cùng Hỏa Phượng đánh tới, Thất trưởng lão lại tỏ vẻ khinh thường: "Hừ, trận pháp này lão phu cũng đã thấy rõ. Không có Phong trợ trận, cho dù uy lực Lôi Hỏa mạnh thế nào cũng không thể làm gì lão phu."

Nghe được lời này, Tạ Thiên Dương không cam lòng khẽ cắn môi. Chẳng lẽ bọn họ xuất toàn lực cũng không làm gì được lão gia hỏa này, sau cùng còn mất tính mạng sao?

Quan trọng là một nhà Ngưng Nhi bị bọn họ kéo vào, lần này bọn họ thật sự liên lụy nàng.

Thế nhưng Trác Phàm lại cười tà nói: "Ai bảo chúng ta không có Phong?"

Trong khoảnh khắc tiếp theo, nhìn thấy trận quyết trong tay biến đổi, chỗ của Thất trưởng lão đột nhiên nhấc lên một cỗ vòi rồng mãnh liệt, mạnh mẽ nhốt hắn bên trọng, giống như thanh phong tạo thành phòng giam hắn vậy.

Đúng lúc này, Lôi Long cùng Hỏa Phượng Hoàng đồng thời tập kích đến.

Ầm!

Hỏa diễm xen lẫn Lôi minh trong gió lốc không ngừng bạo liệt, nổ tung tất cả mọi thứ bên trong, uy lực mạnh hơn ba người hợp lực gấp mấy lần.

Lần này, Thất trưởng lão triệt để chạy không thoát.

Tạ Thiên Dương nơi xa nhìn đến ngây ngốc, trong miệng lẩm bẩm: "Sao. . . Sao lại thế. . ."

"Tại sao có thể có gió lốc xuất hiện, thật sao?"

Trác Phàm cười nhìn về phía hắn, vẻ mặt không đau đớn vì mất đi bằng hữu: "Ngay từ đầu ta đã nói cho các ngươi, trận thức cấp năm lấy năng lực ta khống chế không được, nhất định phải ba người liên hợp, là lừa các ngươi. Nếu không, với sự khôn khéo của U Quỷ Thất kia, nhất định sẽ nhìn thấu các ngươi, vậy sẽ không lừa được hắn."

"Cái gì, đây là. . . lừa chúng ta. . ." Tạ Thiên Dương trừng lớn hai mắt, lắp bắp nói.

Gật đầu, Trác Phàm cười nói: "Tên U Quỷ Thất này khôn khéo hơn người, là trí giả của U Minh Cốc. Nếu một mình ta đấu cùng hắn, chưa chắc có phần thắng. Cho nên ta an bài các ngươi cùng ta liên hợp bố trận, liên hợp bố trận tuy có thể tiết kiệm cho ta một chút khí lực, nhưng cũng có một nhược điểm trí mạng, chính là ba người liên hợp mới có thể phát huy hiệu lực lớn nhất."

"Nhược điểm này với sự khôn khéo của U Quỷ Thất nhất định sẽ phát hiện. Như vậy hắn sẽ tìm một người yếu nhất trong ba người chúng ta. Hiển nhiên, Ngưng Nhi là yếu nhất, nhất định U Quỷ Thất sẽ phá trận chỗ nàng ấy. Thế nhưng hắn sẽ tuyệt đối nghĩ không ra, Ngưng Nhi hoàn toàn là mồi nhử do ta bố trí cho hắn, hắn tới đó chẳng khác nào vào bẫy."

"Ngươi. . . Ngươi nói ngay từ đầu đã định bỏ rơi Ngưng Nhi?" Tạ Thiên Dương hít sâu một hơi, chăm chú nhìn hắn, không thể tin được.

Hiện tại Tạ Thiên Dương còn nhớ rõ, trước mặt Ngưng Nhi hắn hô to "Lão tử không vứt bỏ người nào" nhưng vạn lần không nghĩ đến, hắn đúng là loại người này,

"Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"

Trác Phàm liếc nhìn Tạ Thiên Dương, cười nhạo nói: "Không phải ngươi cũng đã sớm đưa ra chủ ý muốn bỏ người vướng víu như Ngưng Nhi, một mình chạy trốn sao? Ta chỉ nghĩ nhiều hơn ngươi, sử dụng người vướng víu này mà thôi."

"Như vậy lời hứa của ngươi với Ngưng Nhi thì sao?" Tạ Thiên Dương khó khăn nuốt ngụm nước bọt, lẩm bẩm nói: "Ta nghe nói, ngươi đồng ý với Ngưng Nhi, mang nàng ra khỏi thành!"

Khẽ cười một tiếng, Trác Phàm thờ ơ lắc đầu: "Thì mang thi thể ra khỏi thành, cũng giống như vậy. . ."

Nghe được lời này, nhìn bộ dáng nước chảy mây trôi của Trác Phàm, Tạ Thiên Dương cảm thấy da đầu run lên, trên sống lưng như có gió lạnh thổi lướt nhẹ qua.

Ở chung hơn một tháng, hắn có chút hiểu Trác Phàm, nhưng hiện tại lại nhìn thấy hắn lạ lẫm đến đáng sợ.

Người lãnh khốc tuyệt tình như vậy lại khiến một cao thủ Đoán Cốt cảnh thất trọng như hắn phải sợ hãi đối thủ Thần Chiếu cảnh.

Nhưng ngay lúc này, tiếng cười to từ trong lốc xoáy truyền ra, sau khi Trác Phàm nghe được, tròng mắt bỗng nhiên co rụt lại, quay đầu nhìn về phía chỗ đó. . .

Bình Luận (0)
Comment