Làm một tiền bối ma đạo, ta có trách nhiệm phải dạy bảo ma đạo hậu bối một chút, nên làm như thế nào để trở thành một tu giả ma đạo chân chính!” vẻ mặt không chút gợn sóng, Trác Phàm không khỏi cười nhạo một tiếng, từ chối cho ý kiến.
Tròng mắt nhịn không được co rụt lại, Viêm Ma trong lòng giận dữ, ác thanh mắng: “Con bà nó chứ, ngươi dám chiếm tiện nghi ta, ngươi mới là hậu bối đấy!”
Vừa dứt lời, Viêm Ma đã vung tay lên, một đạo liệt diễm mãnh liệt liền cuồng mãnh phóng về hướng Trác Phàm. Tựa như một đạo Lưu Tinh Hỏa Vũ, thẳng tắp nện đến vào mặt hắn.
Vân trưởng lão thấy thế thì tròng mắt không khỏi nháy kên một cái, bất đắc dĩ thở dài: “Ai, bên trong chiêu này của người kia ẩn chứa trùng kích thần hồn, tu giả Thần Chiếu căn bản ngăn không được. Tiểu tử này, mặc kệ lăn qua lăn lại như thế nào, đều đã xong đời!”
Lời vừa nói ra, Thủy Nhược Hoa cùng chúng nữ bất giác kinh hãi, vội vàng ngẩng đầu nhìn qua, trong mắt tràn đầy thần sắc lo lắng, bọn Dương Sát lại liên tục cười lạnh, không lo lắng chút nào.
Đùng!
Sau một tiếng vang thật lớn, đạo liệt diễm kia nhất thời bị một chưởng vỗ nát, tứ tán khắp nơi, sau cùng biến mất không còn tăm tích. Chỉ lộ ra bàn tay vừa khẽ vung của Trác Phàm, cùng tà dị tiếu dung.
Làm sao có thể?
Tròng mắt nhịn không được co rụt lại, Viêm Ma không khỏi cả kinh thất sắc, Vân trưởng lão cũng nhịn không được kêu lên sợ hãi, không thể tin nhìn về phía Trác Phàm, trong nháy mắt ngây người.
Mà Thủy Nhược Hoa cùng chúng nữ, thì bỗng dưng khẽ giật mình, tiếp lấy trên mặt bỗng nhiên hiện lên ý mừng, bất khả tư nghị nhìn về nơi đó. Một tu giả Thần Chiếu, thế mà chỉ dùng một chiêu đã ngăn được trùng kích của cao thủ Hóa Hư, đây quả thực là kỳ tích.
Người này, đến tột cùng là thần thánh phương nào?
Cho dù là Đan nhi lúc trước một mực cùng Trác Phàm cãi nhau, lúc này cũng ngốc một trận, gương mặt tràn đầy vẻ khó có thể tin!
“Ha ha ha... Lâm trận khinh địch, chính là tối kỵ trong ma đạo. Ta nói ngươi quá non, có nói sai sao?” Khóe miệng nhếch lên đường cong tà dị, Trác Phàm nhẹ liếc Viêm Ma liếc một chút, liên tục cười nhạo.
Viêm Ma lại nhíu mày, giật mình một trận, rồi hung hăng cắn răng, cười lạnh nói: “Chỉ ngăn lại một chiêu công kích thần hồn do bổn công tử tùy tiện đánh ra, có cái gì...”
Bạch!
Thế mà, hắn trả còn chưa nói xong, bóng người Trác Phàm lại là đột nhiên đi vào trước mặt hắn, không có một chút dấu hiệu, bên trong đồng tử phải chớp động lên một đạo vầng sáng màu vàng óng.
“Làm sao có thể, ngươi làm sao...” Mí mắt nhịn không được nhảy lên một cái, Viêm Ma bất giác hoảng hốt, bởi vì hắn căn bản không có phát hiện được, Trác Phàm đến tột cùng là làm như thế nào lấn đến gần trước người, một chút dấu vết đều không có, chuyện này khiến hắn cảm thấy một trận không thể tưởng tượng.
Thế nhưng giờ khắc này, hắn cũng không kịp tiếp tục suy nghĩ, bởi vì làm một tiếng xé gió đã vang lên, dưới cự đại uy áp, một quyền của Trác Phàm đã hung hăng hướng đầu hắn vung tới!
Đùng!
Vội vàng đưa ta lên chặn lại, phát ra một tiếng nổ rung trời. Tròng mắt Viêm Ma không khỏi ngưng tụ, bỗng dưng cảm thấy cánh tay đau xót, đau nhập nội tâm. Mà cỗ đại lực kia, vẫn không thể bị ngăn cản, hướng trán hắn vọt tới.
Không có cách nào, hắn đành phải dùng cả hai cánh tay đồng thời ngăn trở, nhưng như cũ, chỉ là hạt cát trong sa mạc, khó cản cỗ đại lực tập kích, lúc này trong bụng mới hoảng sợ, minh bạch hết thảy.
Nguyên lai lực lượng thân thể của tiểu tử này cường hãn như thế, quả thực chính là quái vật!
Trong tình huống lực lượng thần hồn nhất thời khó có thể phát huy hiệu ứng, quang mang trên thân hắn vội vàng đại thịnh, tế ra Linh giáp hộ thân!
Một tiếng ầm vang, Trác Phàm hất lên Kỳ Lân Tí, mang theo thân thể Viêm Ma toàn bộ quăng bay ra, nhất thời đụng vào vách tường sơn động.
Liền đem trọn mặt vách tường đâm thành một cái hang lớn sâu chừng 100 thước, thẳng tắp đả thông cả một toà sơn mạch. Ngoài động, ánh sáng mặt trời sáng ngời nghiêng nghiêng chiếu vào, giúp cho cái hang động tối tăm ẩm ướt này tăng thêm một phần ấm áp.
Nhưng mọi người tại đây, dĩ nhiên đã hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người!
Một chiêu, chỉ là một chiêu, liền đem cao thủ Hóa Hư ngũ trọng không ai bì nổi đánh bay ra ngoài, sinh tử chưa biết. Người trước mặt này, đến tột cùng là tên biến thái đến từ nơi nào a, liền đệ tử thượng tam tông cũng không sánh bằng!
Ba người Vân trưởng lão cũng đã hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người, ánh mắt nhìn về phía Trác Phàm, có chút giật mình lo lắng. Chẳng lẽ đây chính là đệ tử lần này Ma Sách Tông phái tới Song Long hội tham chiến a, con mẹ nó, so với trưởng lão cung phụng còn lợi hại hơn, như thế này thì cũng quá vô lại đi!
Hắn như thế thì người nào đánh thắng được, chúng ta cứ thẳng thắn trực tiếp đầu hàng cho xong a!
“Sau khi khinh địch, còn tìm cớ cho mình, quả nhiên, ngươi vẫn như cũ, quá non a!”
Thờ ơ vẫy vẫy cánh tay phải, Trác Phàm từ chối cho ý kiến, cười một tiếng, không có buồn để ý ánh mắt kinh dị của người khác, nhìn về phía bọn Dương Sát nói: “Dương Sát, tiểu tử này giống y như phân tích của chúng ta lúc trước, xuôi gió xuôi nước đã quen, chưa từng bị cái gì ngăn trở, cùng phần lớn đệ tử thiên tài không sai biệt lắm, cực kỳ non nớt!”
“Thật sao, vậy đại ma đầu nhà ngươi, phải cho cái tiểu ma đầu này học một khóa thật tốt, cho hắn biết, cái gì gọi là ngăn trở, khặc khặc khặc...”
Bất giác tà dị cười một tiếng, Dương Sát phát ra từng tiếng quái khiếu, một mặt tự đắc, dường như người dùng một chiêu đánh bại Viêm Ma là hắn vậy.
Khặc khặc khặc…
Đám đệ tử Ma Sách Tông, cũng liên tục cười quái dị, một bộ cười trên nỗi đau của người khác.
Thế nhưng đúng vào lúc này, oanh, một tiếng vang thật lớn, hỏa diễm mãnh liệt bỗng nhiên vỡ ra, đống phế tích kia nhất thời hóa thành một mảnh tro tàn, Viêm Ma chậm rãi đứng dậy, cũng không có gì trở ngại, trên thân một kiện hỏa diễm khải giáp, phát ra ánh sáng nóng rực, một đôi lãnh mâu hung hăng nhìn chăm chú về phía Trác Phàm, trong mắt không còn vẻ vui cười cùng khinh thị của lúc trước, chỉ có một mảnh lạnh lùng cùng tàn nhẫn.
Khẽ nhíu mày, Trác Phàm bất giác cười nhạt một tiếng, âm thầm gật đầu.
Xem ra tiểu tử này muốn xuất ra bản lĩnh thật sự, đáng để mong chờ...