Sưu!
Viêm Ma không nói gì nữa, đạp chân xuống, đến khi xuất hiện, đã đến trước mặt Trác Phàm, một quyền hung hăng đánh tới mặt hắn. Một quyền này thế lớn lực mãnh, ngọn lửa mãnh liệt kia còn chưa tới người, đãm cho Trác Phàm có cảm giác toàn thân bị nướng cháy. Có thể thấy được Hỏa Tuyệt hòa hợp Âm Dương phi phàm bực nào!
Trác Phàm không dám thất lễ, vội vàng nâng lên Kỳ Lân Tí chặn lại. Đùng một tiếng thật lớn, Trác Phàm co rụt cánh tay lại, vội vã sau lui ra mười bước, mới miễn cưỡng ổn định. Nhưng còn chưa kịp thở một hơi, trên cánh tay Viêm Ma lại sinh ra một cỗ liệt diễm màu xanh thăm thẳm, trùm lên trên liệt diễm đỏ thẫm. Hai đạo hỏa diễm hòa làm một thể, bộc phát ra uy lực càng mạnh hơn trước mấy chục lần. Ầm vang một tiếng, Trác Phàm bị bạo kích mãnh liệt đánh bay ra xa, trên tay dính lấy liệt diễm cuồng bạo, va mạnh vào vách đá phía sau, đâm xuyên qua toàn bộ sơn mạch.
Sắc mặt Viêm Ma trở nên nghiêm túc, ánh mắt băng lãnh, đạm mạc nói: "Ngươi nói. . . ai quá non?"
Mọi người cả kinh. Viêm Ma dường như chợt biến thành người khác, không phải tâm tính ngả ngớn giống như lúc trước, mà ngược lại, lúc này trầm ổn cực kì, đôi lãnh mâu như độc xà trong đêm tối, tìm kiếm con mồi, nhất kích tất sát!
"Đây, chính là thực lực của đệ nhất thiên tài Ma Viêm tông, Viêm Ma!"
Vân trưởng lão ai thán nói, thậm chí trong mắt đã có vẻ tuyệt vọng: "Ai, vừa rồi hắn có lòng khinh thị, không phát huy ra ba phần thực lực trở lên, bây giờ hắn mới nghiêm túc, tu giả dưới Hóa Hư ngũ trọng, hiếm ai có thể đánh với hắn một trận, dù người kia cũng có điều đặc biệt, nhưng đối với con hung thú đã gọi lên dã tính, toàn lực ứng phó, vẫn không làm nên chuyện gì. Chúng ta. . . xong rồi!"
Nghe được lời này, mấy người Thủy Nhược Hoa giật mình. Tuy vật, các nàng vẫn hi vọng vị cứu tinh kia có thể cứu các nàng ra ngoài. Tuy theo lời Vân trưởng lão, hi vọng này rất xa vời!
Đan nhi nhìn biển lửa kia, xẹp miệng nói: "Tuy hai người kia đều là đại ma đầu, nhưng Trác Phàm còn tốt, hi vọng hắn có thể đánh thắng!"
Mọi người nghe thế thì cười khổ, ai không phải hi vọng như thế chứ, chỉ là. . . Mọi người thở dài, đối mặt một Viêm Ma nghiêm túc, trở nên cường đại như thế, lòng tin của bọn họ đối với Trác Phàm liền thấp đến đỉnh điểm.
Một Thần Chiếu cảnh, thật có thể đánh bại Hóa Hư cảnh sao? Tuy hắn cũng là một con quái vật, nhưng đối thủ của hắn sao lại không phải là như thế?
Chỉ có mọi người Ma Sách Tông tuy hơi cảm thấy nặng nề, lại chưa bao giờ mất đi lòng tin. Bởi vì bọn họ biết, thực lực của Trác Phàm là sâu không thấy đáy. . .
Ầm ầm!
Trác Phàm đứng lên từ trong đống phế tích, vẫy vẫy cánh tay phải đang hơi bủn rủn, gật đầu cười nói: "Không hổ là Âm Dương nhị khí giao dung, bạo phát ra lực lượng quả nhiên tàn bạo, Kỳ Lân Tí của ta vậy mà suýt không ngăn được!"
Viêm Ma mặc dù là tuổi trẻ khí thịnh, tâm tính hài đồng, tâm cảnh đã có tiểu thành. Thế mà vừa tiến vào trạng thái quyết chiến, có thể lập tức thu hồi cái tâm lỗ mãng, thực sự khó được, không hổ là đệ tử thượng tam tông. Đã như vậy, vậy thì tất phải nghiêm túc, tránh lật thuyền trong mương, nếu không thực sự quá mất mặt. Huống hồ, tiểu tử này mạnh hơn đám người chỗ mình quá nhiều, xác thực đủ tư cách được mình nghiêm túc đối phó.
Nghĩ tới đây, Trác Phàm trở nên nghiêm túc, khí chất biến thành âm lãnh lên.
Viêm Ma thấy thế, tuy sắc mặt vẫn giếng cổ không gợn sóng, trong lòng lại đại chấn, biết mình lần này xem như gặp phải đối thủ. Tu vi của đối phương mặc dù chỉ là Thần Chiếu nhị trọng, nhưng lại đem tới cho hắn một loại cảm giác không khác gì khi đối mặt những đệ tử thiên tài của thượng tam tông, thậm chí khí tức còn có cái gì đó nguy hiểm hơn nữa.
"Từ giờ trở đi, ta sẽ coi ngươi trở thành chí địch bình sinh, xem ngươi như Vũ Thanh Thu!" Viêm Ma hít sâu một hơi, bình tĩnh nói.
Bạch!
Trác Phàm chợt lấn đến trước người hắn, Kỳ Lân Tí hóa thành long trảo, mang theo khí thế hung mãnh không ai bì nổi chộp tới ngực hắn.
Ma Sát Tam Tuyệt thức thứ hai, Quỷ Long trảo!
Rống!
Một tiếng long ngâm vang vọng bên tai, hỏa diễm khải giáp trên thân Viêm Ma còn chưa bị trảo chạm tới, đã run rẩy bốc lên hỏa diễm, phát ra báo động! Viêm Ma quá sợ hãi, chẳng lẽ tiểu tử này dùng thân thể máu thịt ra một chiêu vũ kỹ, ngay cả bát phẩm ma bảo mà cũng không đỡ nổi sao? Đến mức Ma Giáp còn phải run rẩy!
Hắn thực sự khó mà tin được, vì hắn phát hiện, trên tay tiểu tử này lại không có bất kỳ linh binh ma bảo gì!
Nhưng cho dù hắn không tin, hắn vẫn lựa chọn tin tưởng trực giác. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, nếu lực lượng thân thể của tiểu tử này biến thái như vậy, nếu hắn không tin mà đối chọi, chẳng phải sẽ thành ra quá ngu dốt?
Viêm Ma vội vàng đạp chân xuống, giữ khoảng cách với Trác Phàm, đồng thời hai đạo hỏa diễm phóng ra, giao dung hợp nhất, phát sinh cự bạo, nổ tung trên ma trảo.
Oanh!
Lại một tiếng nổ thật lớn, cả người Trác Phàm liền bị cả biển lửa nuốt trọn. Viêm Ma thấy thế liền nhếch miệng, nhưng chă kịp cười to, lại chợt thấy ma trảo hiện ra từ trong biển lửa kia, trực kích mặt hắn, hắn quá sợ hãi, không dám thất lễ, từ trong tay vội vàng xuất ra Đoản Kích!
Tiếng kim loại giao kích vang vọng rõ ràng bên tai mỗi người, Viêm Ma hai kích hợp nhất, miễn cưỡng chống chọi ma trảo nóng rực quỷ dị, đồng thời cả người run run, sau khi biển lửa tán đi, Trác Phàm với nụ cười dữ tợn tà dị xuất hiện trước mắt hắn, hắn chỉ có thể thầm mắng một tiếng: "Quái vật!"
Viêm Ma lần nữa đạp chân xuống, lui lại 100m, kéo dài khoảng cách với Trác Phàm, sau đó Song Kích huy động liên tục: "Huyền giai cao cấp vũ kỹ, song kích phệ long trảm!"
Hai đạo quang mang một đỏ một lam phóng ra từ trong song kích, hóa thành hai con Âm Dương Giao Long giương nanh múa vuốt xông về phía Trác Phàm.
Khác biệt tu vi, cho dù đẳng cấp vũ kỹ giống nhau, nhưng uy lực vẫn có thể một trời một vực, Hóa Hư cảnh như Viêm Ma, cho dù là sử dụng Huyền giai vũ kỹ, hắn vẫn có thể làm uy lực của nó tăng lên mạnh, hắn sử dụng điểm mạnh của tu vi, thần hồn. Một khi trúng chiêu, thần hồn tất nhiên trọng thương. giữa chẳng những so với Vũ kỹ lực lượng, còn mạnh hơn thần hồn độ.
Có điều, trên một điểm này, Trác Phàm nắm giữ Thiên Long Thần Hồn có sợ ai?
"Hừ, phệ long, ngươi xứng sao?" Trác Phàm cười lạnh, toàn thân đại phóng hắc khí, một đạo Long ảnh thoáng hiện quanh người: "Ma Sát Tam Tuyệt, Ma Long ngút trời!"
Rống!
Lại một tiếng long ngâm kinh thiên động địa vang lên, Trác Phàm cùng hai con giao long đâm ầm ầm vào nhau, ngay một khắc đó, một tiếng nổ tung điếc tai nhức óc vang lên, hỏa diễm phóng đầy trời.
Trác Phàm đột ngột lao ra, Viêm Ma hoảng hốt, hắn vạn vạn không nghĩ đến, Trác Phàm lại lợi hại như thế, trực diện toàn bộ công kích mà không thưởng tổn nổi một cọng tóc, còn dễ dàng lao qua giữa va chạm. Hắn bị tốc độ khủng khiếp của Trác Phàm ép cho không thể không lui về sau, hắn còn không có thời gian kết ấn, chuẩn bị đại chiêu, chỉ có thể trận vung vẩy Song Kích trong tay.
Viêm Ma cũng rất lợi hại, dựa vào là âm dương song hỏa kích chi uy, Trác Phàm dù có lực lượng cường hãn, thần hồn vô địch, nhất thời không thể chiếm được thượng phong mang tính áp đảo, vũ kỹ liên tiếp khai triển!
Người vây xem đã hoàn toàn trợn tròn mắt. Vân trưởng lão hoảng sợ nói: "Sao có thể, tiểu tử này vậy mà có thể đánh với Viêm Ma đã nghiêm túc, lại còn hơi chiếm thượng phong.. . . thật khó tin!"
Thủy Nhược Hoa thì nổi lên đầy hi vọng, dáng vẻ hưng phấn.
Mọi người Ma Sách Tông lại khinh thường nói: "Ngạc nhiên cái quái gì, đúng là tấm chiếu mới, không thấy việc đời, cái này thì có gì to tát?"
"Ngươi nói cái gì?" Vân trưởng lão trợn mắt nhìn bọn họ.
Dương Sát cao ngạo ngẩng đầu, làm ra bộ mặt gợi đòn không khác gì Trác Phàm, đắc chí nói: "Ngươi sai rồi, ngươi phải nói là, Viêm Ma kia thế mà có thể tiếp của Trác Phàm nhà ta nhiều chiêu như vậy, đó mới là thật việc khó. Chịu được đến bây giờ còn không chết, coi như mạng hắn lớn!"
Vân trưởng lão hừ lạnh: "Hừ, đừng cao hứng quá sớm, tiểu tử này cho dù có chút
năng lực đặc thù, lại vẫn còn là Thần Chiếu cảnh. Tuy nói không biết dùng phương pháp gì ngăn được thần hồn công kích, nhưng không có thần hồn, hắn vẫn ở thế yếu. Thời gian dài, chắc chắn thất bại, ha ha ha. . ."
Nghe được lời này, bọn người Thủy Nhược Hoa liếc xéo Vân trưởng lão, thật là cạn lời.
"Vân trưởng lão, bây giờ Trác Phàm đang chiến đấu vì chúng ta đấy, hắn mà bại, chúng ta xong đời! Cười cái méo gì" Thủy Nhược Hoa hảo tâm nhắc nhở.
Ách!
Vân trưởng lão giật mình, tấm mặt mo đỏ lên, cúi thấp đầu không dám nói nữa.
Ngày bình thường hắn nhìn đám người Ma Sách Tông đều không vừa mắt, gặp phải chuyện gì đều thích tranh cãi với bọn họ, nhưng bây giờ hai nhà thành châu chấu trên một sợi thừng, hắn quên mất. Bây giờ lại chèn ép Ma Sách Tông, không phải chính là tự vả vào mặt mình sao. Phải động viên trợ uy thêm cho tiểu tử kia, hi vọng hắn có thể thắng mới phải a!
Răng rắc! Đúng lúc này, một loạt tiếng đứt gãy vang lên, khiến tất cả mọi người kinh hãi không nói lên lời . . .