Cát đá bay tán loạn, Viêm Ma chấn động mạnh, triệt để ngây người, trên hai tay hắn, một tay vẫn cầm một thanh Đoản Kích, nhưng tay kia chỉ còn lại cái chuôi, lưỡi kích đã hóa thành toái phiến, tung bay xuống mặt đất.
Mẹ nó, thân thể máu thịt bóp nát ma bảo cao cấp, tay hắn làm từ cái gì vậy?
Mọi người cũng triệt để kinh ngạc, Trác Phàm cường đại đã phá vỡ thường thức của mọi người. Cho dù là cao thủ luyện thể, Hóa Hư cảnh thậm chí trên Hóa Hư, cũng không có khả năng lấy thân thể phá tan ma bảo linh binh như vậy a, tiểu tử này. . .
"Cửu phẩm ma bảo của ta, Song Giảo Kích của ta. . ." Viêm Ma nhẹ giọng lầm bầm.
Lại một loạt tiếng xé gió vang lên, cương phong sắc bén khiến hắn giật mình tỉnh lại. Giương mắt nhìn lên, ma trảo của Trác Phàm đang vọt tới, làm hắn giật nảy mình, vội vàng nâng Đoản Kích còn lại lên đỡ.
Viêm Ma mượn lực phản chấn, vội vã lùi lại, đồng thời trên ót đã phủ đầy mồ hôi lạnh.
Khó trách lúc trước ma giáp của mình phát ra cảnh cáo, nguyên lai không chỉ riêng tiểu tử này biến thái, cánh tay kia cũng hắn cũng biến thái cực kì. Cửu phẩm ma bảo a, thân thể máu thịt bóp nát vụn. Hắn phải luyện thể như thế nào mới có thể luyện đến trình độ như thế a. Ma trảo này mà động đến được ma giáp của mình mình, mình còn có thể toàn thây sao?
Vừa nghĩ đến đây, Viêm Ma càng thêm lo sợ lên.
Trác Phàm vẫn đang từng bước ép sát, hắn bị ép tới hạ phong, phần thắng duy nhất là xuất ra đại chiêu, dùng năng lượng trùng kích đánh xuyên qua thân thể cường hãn kia của hắn, trực kích tạng phủ nguyên thần!
Nhưng đang lúc giằng co thế này, Trác Phàm cắn chặt hắn một tấc không rời, hắn rất khó có thời gian kết ấn, sử xuất tuyệt chiêu. Cho nên, muốn thoát khỏi tiểu tử này, chỉ có một cách. . .
Viêm Ma bật cười một tiếng, không ngờ đường đường Viêm Ma ta, thế mà cũng có lúc phải sử xuất thủ đoạn hạ lưu như thế, đáng tiếc không có cách, ai bảo đối thủ quá biến thái chứ!
Viêm Ma đạp chân một cái, không tiếp tục triền đấu với Trác Phàm, mà quay người bay xuống dưới, như một con chim ưng vồ mồi, mục tiêu chính là Sở Khuynh Thành đang không thể động đậy.
Mọi người thấy thế thì giật mình, Thủy Nhược Hoa vội vã kêu lên: "Khuynh Thành. . ."
Nhưng mà nàng cũng không thể động, kêu cũng chẳng để làm gì.
Có điều, đối mặt hiểm cảnh như thế, Sở Khuynh Thành lại không chút kinh hoảng, nàng chỉ nở nụ cười lạnh nhạt, mắt càng không thèm nhìn Viêm Ma, mà nhìn Trác Phàm đang sau hắn không xa, đang liều mạng phi tới nơi này!
Không Minh Thần Đồng đệ nhất trọng, thay hình đổi vị!
Trác Phàm biến mất, khi xuất hiện đã đến trước mặt Sở Khuynh Thành. Trác Phàm nhấc cánh tay chặn lại một kích từ Viêm Ma, ánh mắt âm trầm băng lãnh.
"Khặc khặc khặc. . . Quả là thế, ngươi rất để ý nữ nhân này a, vậy ra cảnh tượng thanh tú ân ái trong khách sạn khi đó, đoán chừng có bảy thành là thật đi!" Viêm Ma dường như xem thấu tất cả, cười to lên.
Trác Phàm thản nhiên nói: "Ngươi nghĩ nhiều rồi, chỉ là lão tử cảm thấy, hai người chúng ta đối chiến, tốt nhất đừng có người thứ ba dây dưa vào cho ngáng chân. Huống hồ, lão tử đến cứu bọn họ. Ngươi thương tổn bọn họ một phân một hào trước mặt lão tử, vậy mặt mũi lão tử để đâu?"
"Thật sao?" Viêm Ma cười quỷ dị một tiếng, rồi thu hồi Đoản Kích, quét qua bên cạnh. Phạch một tiếng, một đạo xích mang bay ra, ngay sau đó, một tiếng rú thảm vang lên, một tên nam đệ tử Huyền Thiên Tông hóa thành tro tàn.
Viêm Ma nhìn Trác Phàm, khiêu khích nói: "Vậy lần này. . .Ssao ngươi không cứu?"
Trác Phàm lạnh lùng nhìn hắn, không nói một lời.
"Khặc khặc khặc. . . Giải thích chính là che giấu, càng nói càng lộ! Ngươi coi ta không nhìn ra sao, ngươi rất để ý nữ nhân này. Nếu không, lúc lão tử muốn cưỡng hiếp nàng, lúc đó, chỉ cần ngươi đợi lúc ta hoàn toàn không chú ý xung quanh, ngươi cho Ma vật của ngươi thừa cơ đánh lén, lão tử hẳn phải chết. Nhưng vì sao ngươi sớm động thủ như thế? Hắc hắc hắc. . . Đừng nói một kẻ tính toán tường tận như ngươi lại cũng có lúc tính sai đến đần độn như thế!"
Viêm Ma dường như hiểu rõ chân tướng, ăn chắc Trác Phàm.
Trác Phàm vẫn yên tĩnh nhìn hắn, sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt Sở Khuynh Thành nhìn Trác Phàm thì đầy sự vui vẻ, khóe miệng nổi lên nụ cười ngọt ngào.
Viêm Ma lại tấn công Sở Khuynh Thành phía sau hắn. Trác Phàm chỉ hơi vung tay liền đỡ được. Thấy thể, Viêm Ma càng thêm khẳng định phán đoán của mình, cười to liên tục: "Ha ha ha. . . Quả là thế, nữ nhân này là xương sườn mềm của ngươi, như vậy hôm nay ngươi thua chắc rồi. Bởi vì ngươi đã phạm tối kỵ của ma đạo, chữ " Tình " nhập tâm. Lão tử tuy cũng thích nữ nhân, nhưng tuyệt sẽ không để nữ nhân trở thành vướng víu!"
Viêm Ma lại tiếp tục phát mấy chục kích về phía Sở Khuynh Thành, Trác Phàm trái ngăn phải đỡ, bảo hộ trước nàng, thỉnh thoảng lại bị một kích làm bị thương trên thân. Tuy hắn đã cực lực tránh đi, những vết thương kia không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vẫn xuất hiện mấy chục đạo vết thương, Sở Khuynh Thành thấy thế thì quýnh lên, vốn định khuyên hắn đừng quan tâm mình, nhưng khi thấy ánh mắt kiên định kia, lời sắp ra khỏi miệng lại nuốt trở về.
Bởi vì nàng biết, chuyện mà Trác Phàm muốn làm, ai khuyên cũng vô dụng!
Viêm Ma thì cười lạnh liên tục, tuỳ tiện huy động Đoản Kích, giương đông kích tây chi pháp dùng đến quên cả trời đất, hư thực đan nhau, có khi nhìn như công kích Sở Khuynh Thành, kì thực mục tiêu là Trác Phàm. Cho nên hai người giao chiến, Trác Phàm nhất thời rơi vào hạ phong.
Thủy Nhược Hoa rơi nước mắt, một trái tim như chết lặng, nam nhân này tuy là đại ma đầu, nhưng lại hết lòng bảo vệ Khuynh Thành, không bỏ không rời. Cho dù là người trong chính đạo, đối mặt Song Tu Đạo Lữ gặp nạn, lại có mấy người có thể làm được điểm này? Cho dù là Đan nhi bình thường không hợp Trác Phàm, lúc này nhìn ánh mắt Trác Phàm cũng đã phát sinh biến hóa!
Bọn người Dương Sát lại khẩn trương quá đỗi, thầm mắng ngươi quản bà nương làm gì, việc cấp bách là giải quyết tiểu tử này, cứu chúng ta mới quan trọng a!
Trác Phàm cũng cảm thấy tiếp tục như thế đúng là không ổn, quá bị động, cánh tay phải lóe lên hồng mang, hất lên phía trước. Một cỗ uy áp cường hãn xông đến, Viêm Ma không dám thất lễ, vội vàng nghiêng người tránh đi. Thừa dịp này, Trác Phàm ôm eo Sở Khuynh Thành, nhấc chân bay đi xa, muốn đưa nàng tới một an toàn.
Thấy thế, Viêm Ma vội vàng đuổi theo, càng tấn công mạnh.
Nhất thời, kích quang quyền ảnh hoà lẫn, ngươi tới ta đi. Đoản Kích trong tay Viêm Ma đâm loạn, bảy phần đâm Sở Khuynh Thành, ba phần đâm Trác Phàm, hư thực kết hợp, khó lòng phòng bị. Trác Phàm giương một cánh tay trước mặt, ngăn lại toàn bọ, sắc mặt lãnh khốc. Tiếng kim loại giao kích, âm thanh khí bạo không dứt bên tai!
Mọi người dĩ nhiên đã nhìn đến chấn kinh dị thường, nhất là lúc nhìn Trác Phàm, trong tay ôm một người, còn che chở nàng chu toàn, vẫn có thể đánh hòa nhau với đối phương, không tổn hại mảy may, thực lực thật sự là thâm bất khả trắc a!
Viêm Ma thì đương nhiên là ngược lại, đang tức điên lên rồi! Hắn cho là Trác Phàm dính phải vướng víu, không có thể phát huy toàn lực, kể từ đó mình có thể hành hạ hắn mộ trận, nhưng vạn vạn không nghĩ đến, thế mà chẳng làm gì được hắn. Đây không phải chứng minh hắn rất vô năng sao? Như thế mặt mũi hắn còn để đâu được?
Công bằng đọ sức đã bị người ta làm cho thâm xì mặt mũi, đã quá mất mặt, giậu đổ bìm leo, hãm hại người ta, thế mà còn không đánh lại người ta, đây đối với Viêm Ma chẳng khác gì ném hắn vào trong hầm phân.
Con mẹ nó, phải phóng đại chiêu rồi, đây vốn để lưu lại dùng đối phó Vũ Thanh Thu, bây giờ đối phó tiểu tử ngươi trước.
Tên biến thái ngươi, thực sự quá đáng giận!
Viêm Ma thầm mắng một tiếng, rồi vừa đánh vừa lui, không chủ động tấn công nữa. Trác Phàm cũng buô;ng lỏng tay, không đi truy kích, mà là lùi lại, trước tiên phải đưa Sở Khuynh Thành tới nơi an toàn đã.
Đúng lúc này, hai đạo hỏa diễm lần nữa đánh tới hai người. Trác Phàm lắc mình, ngăn trước mặt Sở Khuynh Thành, một chiêu Quỷ Long trảo đánh tan ngọn lửa kia. Trong ngọn lửa kia, thân thể Viêm Ma tung bay lên, toàn bộ sơn động chợt biến thành lúc thì lam lúc thì đỏ, khí tức nóng rực tràn ngập mỗi một ngóc ngách.
Đây là. . . Lĩnh vực thần hồn?
Ba người Dương Sát quá sợ hãi. Bọn họ cho là Viêm Ma dùng Âm dương hợp hỏa, ngưng tụ thần hồn hẳn là hỏa nguyên tố thần hồn, hoặc đồ án thần hồn của hắn là đuôi rắn, hẳn là thú hồn mới đúng! Vạn vạn không nghĩ đến, lại là lĩnh vực thần hồn, thứ khó đối phó nhất trong phạm trù thần hồn, giống như Khô Vinh lĩnh vực của Khô Vinh ngũ lão. Chỉ cần trong lĩnh vực, hắn chính là chúa tể.
Trừ phi địch nhân có thực lực lớn hơn hắn quá nhiều, nếu không rất khó sống.
Tất cả mọi người trầm mặt xuống, Trác Phàm cũng hơi cau mày. Hắn tuy có Thiên Long Thần Hồn, nhưng đối phương dù sao là Hóa Hư ngũ trọng, hắn lại chưa từng thử lĩnh vực thần hồn của đối thủ, không biết có thể phá hay không.
Huống hồ, còn có. . .
Trác Phàm quay đầu liếc nhìn Sở Khuynh Thành, trong mắt hiện vẻ lo lắng, bây giờ nàng không thể động đậy, lẽ ra phải đưa nàng tới nơi an toàn, nhưng chưa kịp thì đã bị nhốt trong này, bây giờ trongt oàn bộ lĩnh vực, không có một nơi an toàn. . .