"Ha ha ha. . . Tiểu tử, không ngờ chứ, thần hồn cỉa bổn công tử là thần hồn đẳng cấp cao nhất, lĩnh vực thần hồn. Ngươi chắc cũng biết, Hóa Hư cảnh hiển thị rõ thần hồn, mới có thể phát huy ra thực lực chân chính. Mà lĩnh vực thần hồn là mạnh nhất!"
Vẻ mặt Viêm Ma trở nên dữ tợn, cười to: "Trong lĩnh vực này, sinh tử của tất cả mọi người đều do lão tử quyết định. Ngươi muốn đưa nàng tới nơi an toàn, một mình đối chiến, đã không có khả năng. Ngươi đã rơi vào đường cùng, không có bất kỳ cơ hội lật bàn nào. Đây chính là khác biệt giữa Hóa Hư cảnh cùng Thần Chiếu cảnh, dù ngươi có biến thái đến mấy, cũng vĩnh viễn không vượt qua nổi khoảng cách này!"
Ma Sách Tông cùng Huyền Thiên Tông mọi người nghe thế, sắc mặt liền trông như tro tàn. Dương Sát còn bi thương hô lớn: "Trác Phàm, có thể lao ra không?"
Trác Phàm không trả lời, sắc mặt vẫn bình tĩnh. nhìn thấy, Dương Sát lại càng thêm lo lắng, thở dài không thôi.
Ngông cuồng tận trời như Trác Phàm, lúc này một câu hùng hồn cũng không dám nói, xem ra là không đùa rồi! Chúng ta đã định trước phải chết ở nơi này, chết thành quỷ oan!
Thấy tình cảnh này, Viêm Ma càng sung sướng hơn, xem ra tiểu tử này thật không còn bản sự gì khác, vậy hắn yên tâm rồi. Viêm Ma bắt đầu kết ấn, khiêu khích nhìn Trác Phàm, có gan ngươi đến a. Trác Phàm lại bất động, chỉ đứng bình tĩnh bên cạnh Sở Khuynh Thành, như một người vệ sĩ.
"Khặc khặc khặc, tiểu tử, đời này của ngươi bị nữ nhân hại chết rồi. Nếu ngươi xông lên ngăn cản ta, ta còn không thể kết ấn. Còn bây giờ a. . .Xin lỗi, đã muộn, chuẩn địa giai vũ kỹ, âm dương Song Cực liệt diễm trận!"
Trác Phàm sắc mặt ngưng trọng, trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Bất chợt oanh một tiếng, khắp nơi xung quanh hai người Trác Phàm, hai đạo liệt diễm một lam một hồng xen lẫn mãnh liệt nổ tung lên, chỉ trong chốc lát, Trác Phàm đã bị vô biên Song Cực liệt diễm nuốt vào.
"Trác quản gia!", "Khuynh Thành tỷ!" Mọi người Ma Sách Tông cùng Huyền Thiên Tông hô lên, thân thể vô lực ngã xuống đất.
Vụ nổ như một lò luyện, tất cả mọi thứ bên trong đều hoá thành bụi phấn. Tất cả mọi người sắc mặt trắng bệch, tuyệt vọng ai thán. Trong thần hồn hỏa diễm cường hãn như thế, ai có thể sống được? Hai người kia, xong rồi!
Viêm Ma cười to: "Ha ha ha. . . Đần độn, ngươi cho rằng ta sẽ chính diện ra chiêu sao? Nơi này là lĩnh vực của ta, ta muốn đánh thế nào,thì đánh, ngươi có thể phòng được sao? Nhưng mà tiểu tử à, ngươi đã rất không tệ, chiêu này lẽ ra là dùng để đối phó đệ nhất thiên tài Tây Châu, Vũ Thanh Thu, bây giờ dùng với trên ngươi trước, ngươi coi như có thể hãnh diện mà xuống cửu tuyền rồi!"
Viêm Ma vừa dứt lời, từ trong liệt diễm truyền ra tiếng cười khinh thường: "Há, vậy sao, vậy ta có phải nên cảm tạ ngươi vì coi trọng lão tử như thế?"
Viêm Ma giật mình kinh hãi, đám người Dương Sát thì sáng mắt lên, trong mắt ánh lên hy vọng, vội vã nhìn lại. Sẽ không sai, giọng nói này. . . là Trác quản gia!
Mảnh biển lửa chợt bị đánh tan ra. Mà tại vị trí giữa, Trác Phàm cùng Sở Khuynh Thành khoan thai đứng đó, khóe môi nhếch lên một tia tà tiếu, trong đồng tử phải, bốn vầng sáng màu vàng óng rạng rỡ. Quanh người hắn, trong vòng trăm thước chỉ còn hư vô, không gian đang không ngừng chấn động, tất cả mọi thứ đều bị chấn thành phấn vụn, bao quát những liệt diễm, một khi tới gần, ào ào tứ tán ra, biến mất không còn tăm tích.
Đây chính là Không Minh Thần Đồng tầng thứ tư, hư không chấn chi uy!
Viêm Ma trợn to mắt kinh ngạc, quả thực không thể tin được đây là thật: "Cái này. . . Làm sao có thể?"
"Không có gì không thể, ngươi có thần hồn lĩnh vực, ta có tuyệt đối lĩnh vực, trong lĩnh vực của ta, ngươi không làm gì được ta, ha ha ha. . .".
Viêm Ma cắn răng, vừa kinh hãi vừa giận. Hắn thực sự không ngờ, Trác Phàm chẳng những thực lực cường hãn, thủ đoạn còn kì quái đa dạng như thế.
Cái gì mà tuyệt đối lĩnh vực, hắn chưa từng nghe nói!
Đám người Dương Sát tất nhiên mừng rỡ, chỉ cần Trác Phàm không chết, bọn họ có thể được cứu!
"Ai da!" Đột nhiên, Sở Khuynh Thành kinh hô một tiếng, Trác Phàm sững sờ quay đầu, thấy nàng có vẻ đang khá đau đớn. Trác Phàm quan sát nhanh qua, thì thấy chẳng biết lúc nào, mắt cá chân nàng đã có vết tổn thương. Là do ngọn lửa kia lúc bất ngờ xuất hiện, hắn còn chưa kịp phản ứng, Sở Khuynh Thành đã bị dính lấy.
Vừa nghĩ đến đây, trong mắt Trác Phàm lóe lên sát ý, sắc mặt lạnh xuống!
Trác Phàm chợt ôm chặt lấy Sở Khuynh Thành. Viêm Ma thấy vậy thì sững sờ, hai tay hắn bị khốn trụ như vậy, không phải càng khó đánh sao. Sở Khuynh Thành thì đỏ mặt lên, cũng nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu.
Trác Phàm ngẩng đầu lên, trong mắt là vô hạn vẻ điên cuồng, mà tận sâu trong điên cuồng, lại không ngăn được phẫn nộ tràn ra.
"Ta nghĩ ngươi hơi lầm rồi, chênh lệch giữa ngươi và ta, đúng là chênh lệc giữa h Hóa Hư và Thần Chiếu, cách nhau một trời một vực. Nhưng, ai là trời, ai là vực, ngươi có vẻ như nhầm lẫn rồi. Ta muốn lấy mạng ngươi, chỉ là chuyện trong nháy mắt thôi. Ngươi có thể sống đến bây giờ, ngươi nên cảm kích thiên thời địa lợi nhân hoà!"
Trác Phàm ôm Sở Khuynh Thành chậm rãi đi về phía trước, mà hư không chấn lĩnh vực cũng đồng thời không ngừng đẩy mạnh, từng luồng hỏa diễm bị chấn vỡ, như một vị đế vương uy vũ dò xét, thế bất khả kháng: "Đầu tiên, ta không xuất thủ với ngươi, một là muốn thuận ngươi tìm tới những người bị ngươi bắt; hai là trong trận thức của ngươi, điều kiện bất lợi, không tiện hành động; ba là bên cạnh có quá nhiều người, không tiện động thủ."
"Ta còn muốn cho Ma Viêm tông mặt mũi, chỉ cầu dạy ngươi một bài học, không muốn lạnh lùng hạ sát thủ, kết xuống cừu oán, nhưng bây giờ, ngươi làm quá mức, ta cũng không thể không cho ngươi biết lễ độ!"
"Há, ý ngươi là ngươi chưa từng xuất toàn lực?" Viêm Ma cười nhạo nói. Theo hắn thấy, Trác Phàm chính là đang khoác lác. Hắn không tin, có người giao chiến với Viêm Ma hắn, lại không xuất toàn lực.
Trác Phàm mỉm cười lắc đầu: "Không phải không xuất toàn lực, mà là sống chết có khác. Lúc trước không có sát ý gì với ngươi, còn bây giờ. . . Hừ hừ. . ."
"Há, có khác biệt gì?" Viêm Ma vẫn rất nhởn nhơ hỏi.
Sắc mặt Trác Phàm băng lãnh, ác thanh nói: "Khác biệt duy nhất, cho dù ta không cần hai tay hai chân, vẫn có thể nghiền chết con kiến ngươi!"
Vừa dứt lời, thất thải cự long trong đầu Trác Phàm mở to mắt, ngửa mặt lên trời tru dài, khí thế toàn thân Trác Phàm bùng phát ra, giống như sóng biển ngập trời, tuôn trào không ngừng, cỗ long hồn uy áp cường hãn lập tức tràn ngập sơn động.
Tất cả mọi người liền cảm thấy khó thở, hoảng sợ, nhất là Hóa Hư cảnh, càng có thể rõ ràng cảm giác được, thần hồn mình không ngừng run rẩy. Như thỏ trắng gặp phải sư tử, chỉ có phần nằm rạp trên mặt đất!
Thần hồn lĩnh vực của Viêm Ma cũng không ngừng run rẩy lên, như thể tùy thời đều sẽ sụp đổ.
Cái này. . . Làm sao có thể?
Mọi người chưa bao giờ thấy thần hồn bị áp chế đến trình độ như vậy, đó còn là một người tu vi thấp áp chế tu vi cao. Chẳng lẽ tiểu tử Thần Chiếu cảnh này đã ngưng tụ thần hồn? thần hồn cuarh nắ đến cùng là cái gì, sao lại đáng sợ như vậy?
Trác Phàm đạp chân xuống, phóng tới Viêm ma, hai tay còn ôm chặt Sở Khuynh Thành. Lại thật không cần hai tay hai chân mà dám động thủ. Thấy thế, Viêm Ma vừa kinh hãi lại vừa giận dữ, mẹ nó, dù ngươi lợi hại, nhưng như vậy cũng quá xem thường ta rồi.
Hắn vội vàng kết ấn, đuôi rắn sau lưng không ngừng xoay tròn, hai loại năng lượng hỏa diễm âm dương cuồn cuộn giao dung, Viêm Ma đẩy tay một cái, một cỗ liệt diễm ngập trời đè tới Trác Phàm. "Chuẩn địa giai vũ kỹ, Song Cực Hải Viêm!"
Trác Phàm vẫn đầy khí thế lao tới trước, tay tuy ôm Sở Khuynh Thành lại vẫn có thể kết ấn, há miệng rống to: "Ma Sát Tam Tuyệt thức thứ ba, Thiên Long Thần Hồn, U Long Quỷ Ngầm!"
Quanh thân Trác Phàm xuất hiện một thất thải Long đầu to lớn, tức giận rống to, cỗ sóng âm hóa thành một trụ lớn cao ngút trời, đâm thẳng biển lửa kia, chỉ vừa tiếp xúc đã đánh nát cả biển lửa, sau đó không chút trì hoãn phóng tới viêm Ma.
Viêm Ma quả thực không thể tin được, lực lượng thần hồn của đối phương khủng bố như vậy, vũ kỹ của hắn đối với đối phương lại chẳng khác nào tờ giấy mỏng.
Viêm Ma vội vàng lách mình né tránh, trên đầu, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, mà đạo Long ngâm phóng sượt qua người hắn, đánh vào vách núi, lại dễ dàng xông thẳng tới chân trời. Mà thần hồn lĩnh vực cũng từ đó bị đánh tan.
Viêm Ma hoảng sợ, thân thể run run, khí huyết cuồn cuộn, tiểu tử này động sát tâm hung mãnh như vậy. Sớm biết như thế, hắn ơhair thấy tốt thì dừng mới đúng.
Đáng tiếc bây giờ đã muộn, Trác Phàm chớp mắt đã tới trước người hắn. Trác Phàm đã chánh thức biến thành một con hung thú, bắt đầu tức giận cắn xé, không còn cho đối phương bất kì sinh cơ nào. . .