Người này quả thật là quái vật trong quái vật, dù trói hai tay hai chân, mình vẫn chưa hẳn là địch thủ của người này. Hắn nói đúng, chênh lệch giữa chúng ta, quả nhiên là cách nhau một trời một vực!
Thân là đệ nhất đệ tử thiên tài Ma Viêm tông, Viêm Ma lần đầu nể phục, công nhận thực lực người khác hơn mình quá nhiều. Cho dù là đối mặt đệ nhất thiên tài Tây Châu, Vũ Thanh Thu, hắn vẫn cảm thấy mình có lực đánh một trận, bây giờ, đối mặt Trác Phàm đang trong cơn giận dữ, hắn chỉ có cảm giác con kiến ngưỡng mộ con voi, căn bản không có nổi một cơ hội nào.
Trong lòng cười khổ, bây giờ thứ duy nhất hắn có thể nghĩ được, là phải cực lực chạy khỏi nơi này, nếu không sẽ bị con quái vật này xé xác mất.
Vừa nghĩ đến đây, Viêm Ma chăm chú nhìn thẳng đến Sở Khuynh Thành. Không sai, điểm yếu duy nhất của con quái vật kia, chính là nàng! Trong tay Viêm Ma xuất hiện một thanh dao găm sắc bén, hơi vung tay ném về phía Sở Khuynh Thành, ngay sau đó đạp chân xuống, muốn phi thân chạy trốn.
Theo hắn nghĩ, Trác Phàm nhất định phải cứu nữ nhân, tất sẽ chậm trễ đôi chút, hắn sẽ thừa cơ chạy trốn.
Có điều, hắn làm như thế càng kích động Trác Phàm, tức giận trong mắt hắn lại càng sâu, hét lớn: "Không Minh Thần Đồng tầng thứ hai, phá không!"
Một đạo ba động không gian vô hình bắn ra, bay tới đánh bay dao găm, rồi lại không chút đình chỉ bắn tới Viêm Ma. Viêm Ma còn đang tưởng tượng kế hoạch thành công, an toàn chạy trốn, lại bất cảm thấy nguy hiểm tới gần, bản năng nghiêng người đi, đạo ba động liền sượt qu đầu vai hắn, cạo cả một mảng da của hắn xuống, làm cho hắn cảm thấy đau đớn đến nhe răng trợn mắt.
Nhưng, còn chưa kịp sợ hãi, Trác Phàm đã đuổi tới, lắc người một cái, sau lưng xuất hiện một cái long vĩ dài mười trượng, hung hăng đập tới hắn!
Mẹ nó, lại là cái gì vậy, vẫn là thần hắn của hồn sao? Làm sao lại trông thật thế?
Viêm Ma quả thực muốn mở miệng chửi mẹ, Trác Phàm giận lên, thật sự là từng bước ép sát, không cho hắn đường sống a. Viêm Ma quả thực muốn khóc, hắn đành phải để hai cái đuôi rắn chặn lại, âm dương hai lực hòa tan lẫn nhau, hóa thành thuẫn bài, miễn cưỡng ngăn lại nó!
Nhưng Viêm Ma rất rõ ràng đã đánh giá thấp uy năng của Thiên Long Hồn. . .
Đùng một tiếng nổ thật lớn, long vĩ không gì địch nổi quét vào hai đầu trường xà hỏa diễm, năng lượng ngũ sắc cuồn cuộn bạo rạp, dũng mãnh lao tới âm dương song hỏa dập tắt bọn chúng. Ngay sau đó, mọi người nghe đuộc từng tiếng kêu gào vang lên, hai đầu Hỏa Xà bị long vĩ quét qua, nửa giây đều không ngăn cản nổi, liền quay trở về phía viêm Ma, tê minh liên tục, rất rõ ràng bị thương nặng.
Mà bản mệnh thần hồn thụ thương, Viêm Ma cũng chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt, ngửa đầu phun máu một tràng dài, cảm giác đầu như muốn nổ tung.
Nhưng Trác Phàm vẫn không buông tha, vung vẩy thân thể hắn, ném mạnh hắn vào một vách núi, dính chặt hắn vào đó. Sau đó, long vĩ quét tan vách núi ra, Viêm Ma trong đó đang đau đớn không ngừng kêu gào, lại bị Trác Phàm lấy thân hắn làm bào, mài hắn vào vách núi, mài đến máu thịt be bét. Đến tận một lúc lâu hành hạ sau đó, đỉnh dãy núi kia bị nhấc lên bay ra ngoài, oanh một tiếng nện đến trên bình nguyên cách đó mười dặm.
Mặt trời gay gắt đã chiếu xuống được nơi này, chiếu vào khuôn mặt chấn kinh của tất cả mọi người. Trác Phàm dưới cơn nóng giận, đúng là lật tung cả đỉnh núi lên. Mọi người ngơ ngác nhìn lạnh lùng khuôn mặt kia, ừng ực một tiếng, nuốt ngụm nước bọt.
Nha, còn đáng sợ hơn cả Viêm Ma a, không không, Viêm Ma chẳng đủ tư cách so với hắn, hắn thực sự là người của hạ tam tông sao, mẹ nó, như thế này thì có khác gì người của Song Long Viện!
Chấn kinh, tột đỉnh chấn kinh!
Không chỉ là Huyền Thiên Tông, cho dù là mọi người Ma Sách Tông, lúc này ánh mắt nhìn Trác Phàm, giống như nhìn một con thần thú. Trác quản gia hôm nay bật hết thực lực à, hai từ biến thái đã hoàn toàn không thể hình dung được hắn nữa, mà quả thực là nghịch thiên a!
Không để ý ánh mắt của mọi người, Trác Phàm vẫn rất lạnh lùng, chậm rãi thu hồi thiên hồn long, ôm Sở Khuynh Thành đáp xuống mặt đất, rồi buông nàng ra. Sau đó, trong tay dấy lên một đạo Thanh Viêm, lượn quanh ba vòng trên trán nàng. Chốc lát sau, Sở Khuynh Thành đã có thể tự do hành động.
Sở Khuynh Thành nhìn Trác Phàm, không có vẻ kinh dị như người khác, chỉ là nở nụ cười. Như thể vô luận Trác Phàm mạnh đến mức nào, trong mắt nàng đều không có gì khác biệt.
Nhìn ánh mắt ôn nhu của Sở Khuynh Thành, sắc mặt Trác Phàm dần dần hòa hoãn, lại xấu hổ, ánh mắt nhìn sang nơi khác, thở dài nói: "Phong ấn chi thuật của tiểu tử kia thật phức tạp, không hổ là thủ pháp của thượng tam tông, muốn mở ra cũng phải phí chút thời gian."
Sở Khuynh Thành đạm mạc gật đầu, chỉ là tùy ý cười nói: "Đúng vậy a!"
Sở Khuynh Thành hơi trầm ngâm rồi nói: "Người khác còn đang bị phong tu vi, chúng ta mở ra cho bọn họ đi!"
Nói rồi, Sở Khuynh Thành đứng lên, nhưng vừa nhúc nhích, lại cau mày, vẻ mặt hơi thống khổ. Nàng quên mất, mắt cá chân nàng bị thần hồn hỏa diễm gây tổn thương.
Trác Phàm vội vàng vịn nàng ngồi xuống, trong ánh mắt ngượng ngùng của nàng, hắn nắm lấy mắt cá chân nàng trong tay, cuồn cuộn thanh sắc quang mang bắt đầu hiển hiện, chữa trị thương thế.
Trác Phàm ngưng tụ Thiên Long Hồn, cho nên Hồi Thiên Long Ngâm thần kỹ càng được tăng một bậc!
"Trước khi nghĩ đến việc đi cứu người khác, tốt nhất đảm bảo an toàn cho mình đã, nếu không rất nguy hiểm!" Trác Phàm bình tĩnh nói, tất nhiên là hong dám ngẩng đầu lên nhìn Sở Khuynh Thành.
Sở Khuynh Thành chỉ biết vui vẻ gật đầu, ôn nhu nói: "Biết rồi, sẽ không để ngươi lo lắng nữa."
"Ta không phải lo lắng ngươi, chỉ vì từng là bạn cũ. . ."
"Ngươi không cần nhiều lời, ta hiểu. Ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta, ngẫu nhiên gặp nhau, hai ta không cùng đường, ta đều hiểu!" Sở Khuynh Thành gật đầu, mười phần khéo hiểu lòng người.
Trác Phàm không nói gì, chỉ yên tĩnh giúp nàng trị liệu. Không biết là vô tình hay là cố ý, thời gian trị liệu lại đặc biệt dài dằng dặc.
Mọi người thấy thế thì quên hết cả nỗi lòng khiếp sợ thực lực của Trác Phàm, thấy hai người phát cẩu lương, thật sự là cạn lời.
Dương Sát thì không nhịn được, chỉ đành hét to phá hủy bầu không khí kia: "Chẳng phải xước tí tẹo cái chân sao, cho nàng một viên thuốc không được sao? Chúng ta đang bị phong tu vi, không thể động đậy đây này?"
"Đúng vậy a sư phụ, tình cảnh chúng ta, người biết rõ, nếu không động đậy, đời này sẽ không thể động đậy nữa!" Khuê Cương cũng hét lớn.
Nghe được lời này, mọi người đều cười to lên. Cho dù là người không có hảo cảm đối với ma đạo, lúc này ánh mắt nhìn Trác Phàm cũng tràn ngập thiện ý. Bởi vì cảnh tượng Trác Phàm liều lĩnh che chở Sở Khuynh Thành, thật là bắt trúng tâm một đám thanh xuân thiếu nữ.
Trác Phàm bất đắc dĩ nhún nhún vai, lúng túng sờ mũi, Sở Khuynh Thành lại bật cười một tiếng, trong mắt đầy vẻ hạnh phúc.
Chỉ có Tuyên Thiếu Vũ hai mắt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi, một trái tim như tan nát.
"Được rồi, không sao nữa rồi!" Sở Khuynh Thành để chân ngọc xuống, Trác Phàm cười nhạt một tiếng, đứng người lên, Đi về phía đám người Dương Sát, sau đó liên tiếp mở ra phong ấn cho bọn họ.
Mấy người Dương Sát sau khi hoạt động gân cốt, đều là ánh mắt trêu chọc cùng mập mờ nhìn Trác Phàm. Tiếp đó khai mở phong ấn cho mấy người Huyền Thiên Tông, bọn họ đương nhiên cảm kích vô cùng đối với Trác Phàm, Nhất là đám nữ tử Thủy Nhược Hoa. Còn ba vị trưởng lão, ánh mắt nhìn Trác Phàm lại hơi cổ quái, vừa kiêng kị, lại vừa xấu hổ!
Dù sao người ta cứu mình, dù sao nên cảm tạ, nhưng vừa nghĩ tới việc đến Song Long hội sẽ phải giao thủ với con quái vật này, bọn họ thật sự rất kinh hãi.
Bọn họ đều nghĩ, hay là lấy oán báo ân, xử lý tên này trước. Nhưng suy nghĩ này vừa lên, bọn họ liền lắc đầu quầy quậy. Ai, nói đùa chút thôi mà, Viêm Ma đều đánh không lại, đám người mình sao có thể xử lí được hắn?
Vừa nghĩ đến đây, Vân trưởng lão lại sợ hãi kêu lên: "Đúng rồi, Viêm Ma đâu?"
"Đại khái là đang nằm vật trong phế tích cách đó mười dặm a!" Trác Phàm vô cùng thản nhiên nói, lại để mọi người lần nữa run lên.
Vân trưởng lão trầm ngâm một hồi thì nói: "Nhanh, bắt Viêm Ma lại, bây giờ hắn nhất định đang trọng thương, không có gì phải sợ. Nếu lại bỏ mặc hắn chạy, sẽ chẳng biết lúc nào hắn lại đến báo thù, vậy quá phiền phức!"
"Vâng!" Thủy Nhược Hoa nghe thế, liền vội khom người cúi đầu, mang theo mấy người đệ tử đi tìm kiếm, sau ba canh giờ, mọi người trở về với vẻ khẩn trương.
"Không tốt, trưởng lão, trong phế tích không có Viêm Ma!"
Vân trưởng lão giật mình, nhăn mày lại, sắc mặt vô cùng lo lắng. . .