"Trác Phàm, cái tên trọng sắc khinh bạn nhà ngươi, chúng ta bị phong tu vi, run như cầy sấy, ngươi lại đi anh hùng cứu mỹ nhân, không quản chúng ta. Ngươi nói xem, ngươi xứng với lòng tín nhiệm chúng ta dành cho ngươi không?"
Khi tất cả đều kết thúc, ba người Dương Sát hung tợn nhìn chằm chằm Trác Phàm, mở lên đại hội công khai xử lý tội lỗi. Đám người không dám lên tiếng, chỉ đành yên lặng nghe.
Trác Phàm hoàn toàn không quan tâm, thờ ơ nhún nhún vai: "Không phải đã cứu rồi sao, các ngươi còn muốn như thế nào?"
Dương Sát cùng hai người còn lại liếc nhau, đều nở một nụ cười quỷ dị: "Chỉ là cứu chúng ta ra đã không sao à? Chúng ta theo ngươi cả một đường lo lắng hãi hùng, con tim nhỏ bé íu đúi này bị kinh hãi hoảng sợ cực kỳ, tinh thần tổn thất, ngươi có phải nên tỏ thành ý chút gì đó hay không?"
"Mẹ kiếp, ba lão quái vật từng tham gia Song Long hội, cái gì mà trái tim nhỏ bé, lão tử dễ bị lừa vậy sao?" Trác Phàm khinh thường bĩu môi.
Ba người trì trệ, liếc nhìn nhau, Dương Sát lại tiếp túc nói: "Tiểu tử, trên đường đến Song Long hội, tổn hại tánh mạng đệ tử, chọc một số phiền phức không tất yếu, không phải hành động mà người lĩnh đội nên làm. . ."
"Ai nha, khiển trách ta sao, lão tử lúc nào chọc vào phiền phức không tất yếu?"
"Chẳng lẽ đánh với Viêm Ma một trận thì không phải phiền phức không tất yếu sao? Việc này vốn là chuyện của Huyền Thiên Tông, không có quan hệ gì với chúng ta, ngươi vì nữ nhân ngươi nên. . ."
"Ngừng, ai nói không có quan hệ gì với ta?"
Trác Phàm đưa tay dừng lại, nghiêm túc nói: "Ma Viêm tông không phải cũng tham gia Song Long hội à, cái gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Hôm nay chúng ta nhờ vào đó thăm dò bọn họ, không phải rất hợp lý sao?"
"Nhưng bọn họ là thượng tam tông a!"
"Cho nên càng phải thăm dò!" Trác Phàm rất đương nhiên nói: "Chẳng lẽ trước kia khi các ngươi giao thủ với thượng tam tông, các ngươi biết rất rõ về bọn họ sao? Thực lực đệ tử như thế nào, công pháp như thế nào, am hiểu cái gì, các ngươi đều biết sao? Nếu như các ngươi đều biết, vậy ta cần gì phải dò xét. Chính là bởi vì những tiền bối tông môn như các ngươi cái gì cũng không biết, ta mới phải đích thân đi thăm dò. Các ngươi nên vì thế mà cảm thấy hổ thẹn vì không tận nghĩa vụ mà một tiền bối nên có, bây giờ thế mà còn chất vấn ta, các ngươi có tư cách này sao?" Nói đến cuối, ánh mắt Trác Phàm đã trở nên đầy khinh bỉ, lời này của hắn cũng không phải giả.
Ba người giật mình nhìn nhau, cả ba đều sửng sốt.
Cái này. . . sao lại thế này? Hình như là bọn họ sai, đúng không?
Âm Sát chợt kêu lên: "Chờ chút, không đúng, bọn họ là thượng tam tông, xa xa không quan hệ tới chúng ta, chúng ta thăm dò họ làm gì? Chúng ta nhiều lắm là động đến trung tam tông, thay thế vị trí của bọn hộ, như thế đã là nhất đại công tích rồi!"
"Hừ hừ. . . Tầm nhìn hạn hẹp, chẳng lẽ chỉ mới tiến nhập hàng ngũ trung tam tông, các ngươi đã thỏa mãn sao?" Trác Phàm khinh thường cười lạnh.
Ba người giật mình, cả kinh nói: "Chẳng lẽ ngươi. . . Ngươi muốn. . ."
Trác Phàm đầy bá khí nói: "Không sai, Trác Phàm ta làm việc, hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến tốt nhất. Ta muốn tiến thẳng tới thượng tam tông. Trung tam tông đối với ta, rất dễ dàng!"
Tê!
Ba người cùng hít sâu một hơi, nhìn Trác Phàm giống như nhìn một người ngoài hành tinh. Trung tam tông đã là mục tiêu cả đời của bọn họ, tiểu tử này dã tâm càng lớn hơn, lại muốn chọn thượng tam tông, đây chính là chuyện mà bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ a.
Đối mặt Trác Phàm chí khí hiên ngang, ba vị tiền bối này nhất thời cảm thấy sĩ khí tụt mạnh!
"Ai, thật sự là trường giang sóng sau đè sóng trước a, Trác Phàm, mục tiêu của ngươi shơn chúng ta quá nhiều, chúng ta còn không dám nghĩ, ngươi đã bắt đầu làm!" Quỷ Sát vỗ vỗ vai Trác Phàm, cảm thán nói: "Chỉ là, ngươi có chắc không?"
Trác Phàm nghe vậy liền chau mày, suy nghĩ một hồi thì lắc đầu: "Đệ tử thượng tam tông, quả nhiên không phải người tầm thường. Đánh với Viêm Ma, ta tuy cực lực áp chế thực lực, nhưng đến cuối vẫn không thể không sử xuất sáu bảy thành công lực, mới có thể xử lí hắn. Nếu Song Long hội còn có kẻ mạnh hơn hắn, ta có lẽ cũng không có nắm chắc. Nhưng các ngươi yên tâm, ta sẽ dốc toàn lực!"
Ba người nghe xong thì đều cứng cả mặt lại, không còn gì để nói. Viêm Ma, thủ tịch đệ tử thiên tài Ma Viêm tông, là nhân vật số một số hai tại toàn bộ Tây Châu. Cho dù bọn họ mới lần đầu gặp tiểu tử này, nhưng danh tiếng của hắn đã như sấm bên tai từ lâu. Trên thực lực, có thể vững vàng vượt qua hắn, chỉ có đệ nhất thiên tài Tây Châu, Vũ Thanh Thu. Dù vậy, đối mặt nhân vật thiên tài bực này, đại ca nhà mình còn kêu chỉ dùng sáu bảy thành lực, lại còn cố gắng áp chế thực lực, thật không biết hắn thật sự khiêm tốn hay là đang khoe khoang nữa.
Ba người thật sự có xúc động muốn đánh cho hắn một trận.
Nhưng mà, được chứng kiến thực lực tiểu tử này, đoán chừng cả ba người bọn họ cùng tiến lên, vẫn không phải đối thủ của tiểu tử này. Huống hồ, thực lực của hắn nói không chừng còn thật có thể vấn đỉnh Tây Châu đây.
Chuyện này đối với Ma Sách Tông bọn họ, chính là kinh hỉ lớn lao a.
Nghĩ đến đây, ba người nhìn nhau, đều bất đắc dĩ cười cười, gật đầu: "Tốt, chuyện này chúng ta không truy cứu nữa, chỉ cần ngươi có thể vì tông môn đoạt lại lợi ích, chuyện gì chúng ta đều tùy theo ngươi, ha ha ha. . ."
Ba người vỗ bàn tay, đều cười to lên, rồi xoay người đi chăm sóc những đệ tử kia, nhưng đi chưa được mấy bước, cả ba lại giật mình, lâm vào mê mang.
A, hình như có gì đó sai sai, bọn họ ban đầu đâu có tính nói tới chuyện này, từ xưa tới nay cũng chưa từng có ai muốn truy cứu chuyện này a? Đây chỉ là lý vòi đồ tốt từ chỗ Trác Phàm thôi.