Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1074 - Chương 1075: Lên Đường(2)

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1075: lên đường(2)

Nhưng mà mình muốn cái gì từ hắn vậy?

A, nhớ rồi, là Thánh Thạch!

Bỗng nhiên, ba người đều hối hận đến xanh ruột. Bọn họ vốn là muốn lấy việc công làm việc tư, để hắn xuất ra chút Thánh Thạch, coi là phí bịt miệng ba người bọn họ.

Kết quả là bị tiểu tử này lảng lảng đi, câu chuyện biến thành khiêu chiến thượng tam tông, trở thành hành động cân nhắc vì tông môn nên thăm dò Ma Viêm tông.

Tiểu tử này thực là xảo trá, ba người hối hận đến nghiến răng nghiến lợi, thầm mắng tiểu tử này quỷ kế đa đoan, cư nhiên nhẹ nhõm như thế đã đuổi được bọn họ đi.

Lhông hổ là lão hồ ly gian trá giảo hoạt, không hổ là Trác quản gia a!

Nhưng bọn họ hối hận, Trác Phàm càng hối hận hơn!

Vì ba người kia vừa mở miệng, nói cái gì mà đau đầu nhức óc, hắn liền biết ba người này không có ý tốt. Hắn mới nói lảng sang chuyện khác, nhưng mà hơi lỡ lời, lỡ lời biến thành chuyện khiêu chiến thượng tam tông. Nhiệm vụ của hắn vốn rất đơn giản, chọn trung tam tông mà đánh. Bây giờ thì tốt rồi. Sau trận đánh với Viêm Ma, hắn mới thấy đệ tử thượng tam tông không đơn giản, đến mức hắn không thể không sử xuất một nửa long hồn chi uy, mới triệt để xử lí được tiểu tử kia. Nếu trong thượng tam tông còn có kẻ lợi hại hơn Viêm Ma, vậy hắn thật đúng là tự tìm khổ. Đến lúc đó quyết chiến đến tình trạng như nào, hắn đã chẳng thể chắc chắn kiểm soát được nữa!

Ba một tiếng, Trác Phàm quất mạnh vào miệng mình, thầm than: "Ai, cái miệng này thật là hư hỏng mà, tự nhiên không đâu lại đi gây sự!"

Đúng lúc này, Thủy Nhược Hoa tới trước mặt hắn, thấy hắn như thế thì kỳ lạ nói: "Ây. . . Trác công tử, ngài làm gì vậy?"

"Ta. . . Ta đau răng!" Trác Phàm chau mày nói.

Đau răng? Nhưng rồi nhìn bộ dáng phiền muộn của Trác Phàm, Thủy Nhược Hoa mới bật cười một tiếng.

Trác Phàm kỳ quái nói: "Ừm. . . Ngươi tìm đến ta có chuyện gì, không phải là chuyên môn đến chế giễu ta đau răng chứ?"

"Làm sao có thể, ta đâu biết ngươi bị đau răng!" Thủy Nhược Hoa cố nén ý cười, rồi cung kính ôm quyền nói: "Trác công tử, lần này đa tạ ngươi đã viện thủ tương trợ, đại ân đại đức, Huyền Thiên Tông khắc trong tâm khảm. Lần này tất cả mọi người đi tham gia Song Long hội, vừa hay tiện đường. Chúng ta thấy đệ tử quý tông có vẻ hơi khó khăn, không bằng mọi người kết bạn cùng đi, trên đường chúng ta có thể cẩn thận chăm sóc bọn họ, coi như là báo đáp ân cứu mạng của Trác công tử."

"Không cần, ta tự có sắp xếp, không cần các ngươi can thiệp!" Trác Phàm cứng rắn cự tuyệt.

Thủy Nhược Hoa nghe vậy liền khẩn trương, vội vàng cười nói: "Trác công tử không cần khách khí, ngài là đại ân nhân của chúng ta, đệ tử quý tông hành động bất tiện, chúng ta ở bên chăm sóc là chuyện đương nhiên mà '!"

Trác Phàm cười nhạt nói: "Trác Phàm ta một không tin trên đời có bánh từ trên trời rớt xuống, ta không trông cậy vào chuyện tri ân đồ báo, chỉ là tùy tâm sở dục hành sự thôi. Cô nương, ngươi có chuyện gì thì nói thẳng đi."

Thủy Nhược Hoa giật mình, hai con ngươi lạnh lẽo kia như bắn thẳng đến trái tim nàng, cái gì đều nhìn thấu, nàng liền khẩn trương lên, ấp úng, không biết nên đáp lời như thế nào.

Đúng lúc này, từ nơi xa truyền đến tiếng rống to giận giữ từ Tuyên Thiếu Vũ: "Cái gì, chúng ta đồng hành cùng đám này ma đạo xấu xa này sao, tuyệt không có khả năng! Huyền Thiên Tông chúng ta chính đạo tông môn, há có thể cùng đi cùng đường với bọn chúng?"

Có lẽ là bị cái tùy hứng ngu dốt của Tuyên Thiếu Vũ làm gấp, một vị trưởng lão Huyền Thiên Tông chính khí lẫm nhiên lớn tiếng nói: "Công tử, bây giờ Viêm Ma chẳng biết đi đâu, người trong ma đạo luôn luôn có thù tất báo, nếu hắn trở về báo thù, chúng ta không một ai là đối thủ của hắn. Bây giờ chỉ có tên đệ tử Ma Sách Tông kia mới có thể ngăn cản được hắn. Chúng ta chỉ có đi cùng bọn họ, mới có thể an toàn đến Song Long hội. Đợi đến nơi, chúng ta tự nhiên mỗi người đi một ngả. Công tử thanh cao, lão hủ rất kính trọng. Nhưng chuyện quá khẩn cấp, mong công tử lấy đại cục làm trọng, tạm thời ủy khúc cầu toàn đi. . ." Chỉ là hắn nói quá lớn, toàn bộ mọi người đều nghe được rõ ràng.

Mọi người Ma Sách Tông nghe vậy lập tức trợn mắt giận dữ nhìn bọn họ, vừa thấy khinh thường, lại tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Huyền Thiên Tông ngươi hay lắm, qua sông đoạn cầu!

Thủy Nhược Hoa đang đứng trước mặt Trác Phàm, cả khuôn mặt càng đỏ bừng, xấu hổ cúi thấp đầu, bên tai nàng là tiếng cười lạnh đầy chế giễu của Trác Phàm: "Thì ra là thế, sợ Viêm Ma báo thù, mới tìm ta làm bảo tiêu. Nhưng mà đáng tiếc, không sợ đối thủ mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như bò. Huyền Thiên Tông các ngươi có trưởng lão như này dẫn đội, thật là tuyệt vời đấy. Cho dù đi Song Long hội, cũng nhất định là lót đáy, còn không bằng dẹp đường hồi phủ cho lành, ha ha ha. . ." Trác Phàm cười lớn, xong liền quay người đi về trận doanh Ma Sách Tông.

Thủy Nhược Hoa quýnh lên, lớn tiếng nói: "Trác tiên sinh, xin ngài bớt giận. . ."

"Ta không giận, một đám ngu ngốc không chọc giận được ta." Trác Phàm khoát khoát tay, không quay đầu lại, rồi hắn quay đầu nhìn Sở Khuynh Thành, sâu xa nói: "Đội ngũ chúng ta hành trình chậm chạp, nếu như các ngươi không ngại chậm trễ thời gian, muốn đi theo thì đi!"

Nghe thấy lời ấy, Thủy Nhược Hoa liền sáng mắt lên, không ngừng gật đầu, mừng rỡ nói: "Đa tạ Trác tiên sinh, đa tạ Trác tiên sinh. . ."

Trác Phàm không đáp lời, thẳng rời đi, chỉ có Thủy Nhược Hoa ngơ ngác nhìn qua bóng lưng hắn, giống như si mê, cắn môi, khóe miệng nổi ý cười : ư ư . . .

Bình Luận (0)
Comment