"Một hai một hai. . ."
Sáng sớm, dưới ánh mặt trời, đoàn người Ma Sách Tông lại tiếp tục hành trình. Cương thi đội không ngừng trước chuyển bước. Trác Phàm cùng ba vị cung phụng thì thảnh thơi đi trước nhất, so với đám đệ tử mặt mũi nín đến đỏ bừng đằng sau, thật sự là thoải mái. Chỉ có điểm khác biệt là, bọn họ không còn đi một mình, vì phía sau bọn họ không xa, đoàn nhân mã Huyền Thiên Tông cũng đi theo như cái đuôi.
Rõ ràng bọn họ đều có thể ngự không phi hành, cấp tốc lên đường, lúc này lại chậm chạm theo chân những cương thi này.
Vẻ mặt Tuyên Thiếu Vũ vô cùng âm trầm, đầy mặt phẫn uất chi sắc, giọng căm hận nói: "Ta đường đường Huyền Thiên Tông, chính đạo tông môn, bây giờ lại đi theo sau cái mông Ma Sách Tông, không dám vượt qua giới hạn, để người khác thấy, còn ra thể thống gì?"
Vân trưởng lão quay đầu liếc hắn, than nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu.
Ai, thiếu chủ từ khi kinh lịch việc này, thật sự là tính tình đại biến, một thân đầy lệ khí. Đều đã giải thích cho hắn 1800 hồi, bây giờ chúng ta chỉ có đi theo Ma Sách Tông mới an toàn. Hắn thì coi như gió thoảng bên tai, nói cái gì đều vô dụng.
Đến sau cùng, ba người bọn họ thôi thì kệ bà hắn, dù sao Ma Sách Tông không phản đối, kệ mie tiểu tử này càu nhàu đi.
Chỉ là, Vân trưởng lão nhìn ánh mắt âm lệ của Tuyên Thiếu Vũ, vẫn ngăn không được lo lắng. Vị thiếu chủ này thật bị Viêm Ma dụ đến ma căn đâm sâu vào tâm, không biết nên trừ như thế nào đây, sợ sau này sẽ hãm nhập ma đạo thâm uyên không cách nào tự kềm chế. . .
"Tiểu đệ, ngươi đừng bất mãn nữa. Khó khăn lắm mới được người ta xuất thủ tương trợ, lần này còn nguyện ý bảo vệ chúng ta. Chúng ta nếu cứ mở miệng một tiếng ma đạo kẻ xấu nhục mắng người ta, chẳng phải quá vong ân phụ nghĩa? truyền đi, mới thật là nhục nhã Huyền Thiên Tông chúng ta!" Thủy Nhược Hoa quay đầu nhìn hắn, cười nhẹ khuyên giải.
Tuyên Thiếu Vũ lại hừ lạnh, ánh mắt trở nên càng thêm âm lãnh, hung tợn nhìn chằm chằm Trác Phàm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ma đạo cuồng đồ, quỷ kế đa đoan, âm hiểm bỉ ổi, đồng ý giúp chúng ta, nhất định có mưu đồ khác. Chúng ta nếu lại dính lấy bọn chúng mới thực sự là nguy hiểm!"
"Công tử, ngươi quá chuyện bé xé ra to, chúng ta có bảo bối gì mà người ta phải mưu đồ?" Đan nhi cười nối, rồi dí dỏm nhìn sang Sở Khuynh Thành, trêu đùa: "Nếu thật sự có, thì chắc chắn chính là Khuynh Thành tỷ!"
Chúng nữ nghe vậy đều cười to lên, ánh mắt nhìn Sở Khuynh Thành đầy vẻ mập mờ. Sở Khuynh Thành liền đỏ mặt lên, hung ác trừng các nàng, rồi rất nhanh lại lắc đầu, thất vọng mất mát nói: "Nếu hắn thật coi ta được như vậy, ta rất vui lòng, đáng tiếc. . ."
"Thế nào, hắn không phải rất tốt với ngươi sao? Nguy nan trước mắt, xả thân tương hộ, phần tình nghĩa này không giống như giả!" Thủy Nhược Hoa kỳ quái nói.
Sở Khuynh Thành cười khổ lắc đầu: "Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Hắn là nước chảy vô tình, tuôn trào không ngừng, đã định sẽ không ngừng chảy về phía trước. Ta chỉ cầu có thể xuất hiện tích tắc trong đời hắn, đã vừa lòng thỏa ý. . ."
Mọi người giật mình, liếc nhìn nhau, đều không hiểu.
Hai người này ở với nhau không phải rất hòa hợp à, làm sao Khuynh Thành tỷ nói đến người kia lại thương cảm như thế?
"Bọn tỷ muội, chúng ta giúp Khuynh Thành tỷ tác hợp đi, mọi người thấy thế nào?" Đan nhi chợt cao giọng đề nghị.
Chúng nữ hai mắt tỏa sáng, cùng gọi tốt, Thủy Nhược Hoa lại giật mình, có hơi chần chờ.
Đúng vào lúc này, Vân trưởng lão gầm lên: "Hồ nháo, cái đám nữ oa tuổi trẻ không hiểu chuyện các ngươi, ngày thường tùy tiện thì thôi, bây giờ chớ có làm ra chuyện hoang đường, đúc thành sai lầm lớn. Chẳng lẽ các ngươi quên kết cục của sư tỷ các ngươi sao?!"
Nhất thời, chúng nữ le lưỡi, không còn dám lên tiếng.
Vân trưởng lão quay sang Sở Khuynh Thành, nghiêm trọng cảnh cáo: "Khuynh Thành, kẻ xấu xa nhiều lần xuất thủ với ngươi, tất có tâm làm loạn, ngươi phải đề phòng lưu tâm, chớ có đọa nhập ma đạo thâm uyên, không thể tự kềm chế!"
Hắn mà xấu xa được như vậy, ta cũng mừng!
Sở Khuynh Thành thầm bật cười một tiếng, bên ngoài tất nhiên vẫn gật đầu, thản nhiên nói: "Ừm, ta hiểu!"
Một phương diện khác, bọn người Trác Phàm đi trước nhất, Dương Sát thỉnh thoảng quay đầu nhìn đám người Huyền Thiên Tông, khinh thường hừ lạnh: "Cái gì mà chính đạo tông môn, một đám theo đuôi, tự mình gây chuyện, còn đi theo chúng ta, để chúng ta bảo hộ, lại còn mắng chúng ta ma đạo kẻ xấu, cái méo gì vậy không biết!"
Mọi người nghe thế liền oán giận, hung hăng gật đầu.
Dương Sát tức giận nói: "Trác Phàm, lấy tính khí của ngươi, ngươi cứ để yên như thế sao?"
Trác Phàm thờ ơ nhún nhún vai: "Đường lớn lên trời, người ta thích đi cùng a, dù sao cũng không vướng víu gì chúng ta!"
"Một đám theo đuôi, nhìn mà phiền!" Dương Sát hừ nhẹ, rồi trầm ngâm một trận, trêu đùa: "Tiểu tử, ngươi muốn bảo vệ nữ oa kia phải không. Hắc hắc hắc. . . chỉ là tông môn có quy củ, không có thể tùy ý động tình, ngươi không được toại nguyện đâu."
Nói rồi, Dương Sát vẻ mặt bỉ ổi xoa xoa tay, rất rõ ràng, lại muốn phí bịt miệng.
"Làm gì đấy?" Trác Phàm giả vờ ngây ngốc.
Dương Sát nhếch miệng cười tà nói: "Huynh đệ, đừng giả bộ, chúng ta tuyệt không tùy tiện nói huyên thuyên. Chỉ cần ngươi cho chúng ta 1800 khối Thánh Thạch, chúng ta lập tức móc mắt, cái gì cũng không thấy!"
"Thánh Thạch, còn có 1800 khối? Sao không đi cướp sạch Song Long Viện đi, không có!"
"Ha ha, huynh đệ, ngươi sai rồi a. Thân gia của ngươi như nào, chúng ta đều nhìn rõ a, hao tài tiêu tai mà, ngươi để ca ca làm tròn nghĩ vụ chút đi. . ."
Trác Phàm bật cười, bất đắc dĩ nhún nhún vai: "Đại ca à, là Thánh Thạch đấy, ngươi cho rằng là cái quái gì. Ta dù có lại giàu, lại có thể có bao nhiêu? Ta quả thật vẫn có, nhưng phải lưu đến Song Long hội dùng để cứu mạng, bây giờ chỉ còn hai khối, các ngươi tự phân đi!"
Nói rồi, Trác Phàm xuất ra hai khối, ném cho bọn họ, tất nhiên không quên bày ra bộ mặt ủy khuất.
Mấy người Dương Sát lại trợn tròn mắt, đều đầy mặt nghi hoặc. Chẳng lẽ tiểu tử này thật chỉ còn dư hai khối sao? Mà cũng đúng. Thánh Thạch không như tư nguyên linh dược. Tiểu tử này dù không biết lấy đâu ra nhiều đồ quý, lại có thể có bao nhiêu Thánh thạch?
Ba người chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu. Trác Phàm lại cười thầm trong lòng. Trác Phàm hắn là ai, há có thể tùy ý để những người này xảo trá? Nếu có lần thứ nhất, sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, hắn chịu không nổi. Cho nên, cho dù hắn có Thánh Thạch, hắn tuyệt sẽ không đưa ra, tuyệt không làm dê béo mặc người chém giết!
Hai đoàn người tâm tư khác biệt lại tiếp tục tiến lên. Cách bọn họ không xa, trên một ngọn núi cao, một đôi ánh mắt âm độc nhìn chăm chú tất cả, trong mắt đầy vẻ phẫn nộ. Trên thân hắn bị nhuộm đỏ bởi máu, nửa người bị mài cho toe toét, da tróc thịt bong, không còn hình dáng.
Người này, tất nhiên chính là bé Viêm Ma đáng thương.
Như Vân trưởng lão sở liệu, người ma đạo có thù tất báo, hắn quả nhiên không thèm dưỡng thương, đã không kịp chờ đợi muốn báo thù.
Ma Sách Tông có một con hung thú thủ hộ, cho nên hắn đương nhiên phải tìm đến Huyền Thiên Tông mà xả giận. Tất cả mọi thứ, đều là từ bắt đầu Huyền Thiên Tông, bọn chúng là kẻ cầm đầu! Nhưng mà khi đến nơi, hắn liền có xúc động muốn khóc. Mẹ nó, Huyền Thiên Tông thế mà theo đuôi Ma Sách Tông.
Vừa thấy được Trác Phàm đi bộ nhàn nhã, Viêm Ma bất giác nuốt nước miếng, rồi sau đó kịp tỉnh người lại, song quyền nắm chặt.
Bỗng nhiên, một tiếng cười to vang lên: "Ha ha ha. . . Đường đường đệ tử thượng tam tông, thế mà bị đệ tử hạ tam tông cưỡi lên đầu đánh cho một trận, chuyện này mà truyền đi, chắc chắn sẽ là đệ nhất truyện cười Tây Châu, ha ha ha. . ."
Viêm Ma vội vàng xoay người, quát to: "Ai?"
"Không cần phải lo lắng, chỉ là tửu quỷ mà thôi!" Một đạo hư ảnh màu xám thoáng hiện, chính là tửu quỷ mà ngày đó Trác Phàm gặp tại khách điếm.
Viêm Ma run lên, trán đã chảy ra mồ hôi lạnh: "Là. . . là. . . Ngươi?"
Quái lão đầu này, hắn không thể quen thuộc hơn được. Ngày đó hắn quét dọn toàn thôn dân kia, chỉ có người này không bị trận pháp của hắn khống chế, hắn muốn tìm tòi hư thực, lại bị khí thế cường đại của lão này chấn bay ra ngàn mét.
Khi đó, hắn biết, người này tuyệt đối là tuyệt đỉnh cao thủ thâm bất khả trắc, hắn còn chưa đủ tư cách đối mặt.
Cũng may, hắn thấy lão nhân này không có địch ý đối với hắn, nên hắn không vội vàng rời đi, vào lúc này mà chạy chính là hành động cực kì ngu xuẩn, thậm chí chọc giận người ta, ở lại đối mặt, đó mới là có kính ý.