"Vãn bối Viêm Ma, đệ tử Ma Viêm Tông, tham kiến tiền bối!" Viêm Ma vội vàng ôm quyền, rất là cung kính, trên trán lại dày đặc mồ hôi lạnh, hai chân còn thỉnh thoảng run rẩy, lo sợ bất an.
Tửu quỷ nâng tay uống một ngụm thanh tửu, xùy cười một tiếng, mắt say lờ đờ mông lung nhìn hắn, trong mắt lại ngột lóe ra một đạo tinh mang: "Ma Viêm Tông. . . Ha ha ha, lấy Ma Viêm Tông ra hù dọa lão phu sao?"
"Tiền bối hiểu lầm, vãn bối không dám!" Viêm Ma vội vã khom người nói: "Chỉ là vãn bối có thể trên đường gặp tiền bối, thật sự là phúc phận của vãn bối, nếu có thể giao hảo, vãn bối mừng rỡ cùng cực, trên dưới Ma Viêm Tông chắc chắn sẽ đối đãi tiền bối như đại khách quý, không dám chậm trễ chút nào!"
Tửu quỷ cười tà: "Tiểu quỷ, đừng nói là Ma viêm tông các ngươi, cho dù là thập tông Tây Châu, năm đó lão phu cũng đánh từng tên. Mặc kệ là hoan nghênh, hay không chào, ai lại có có thể cản ta?"
Viêm Ma bất khả tư nghị nhìn tửu quỷ, thân thể chẳng hiểu sao run rẩy lên, lắp bắp nói: "Ngài. . . Chẳng lẽ. . . Tiền bối ngài là. . ."
Tửu quỷ mỉm cười khoát khoát tay, thở dài nói: "Tiểu gia hỏa, coi như ngươi thông minh, nhưng biết là được, không cần cái gì cũng nói ra. Lão phu lần này trở lại Tây Châu, là có việc khác muốn làm, thật không ngờ lại thấy trò vui. Ai, đúng là giang sơn đời nào cũng có người tài a!"
Tửu quỷ vuốt chòm râu, nhìn đội ngũ phía xa, đặc biệt nhìn Trác Phàm đứng đầu hàng, trong mắt lóe qua một đạo tinh mang kỳ dị, âm thầm gật đầu.
Qua một ngàn năm, Tây Châu lại có người ngưng tụ ra Thiên Long Thần Hồn, lại còn là đệ tử hạ tam tông, xem ra lần này Song Long hội sẽ phải gió giục mây vần đây, ha ha ha. . .
Viêm Ma rung mạnh không thôi, một cử động nhỏ cũng không dám.
Thân phận của người này, hắn đã đoán ra bảy tám phần, nếu đúng, vậy thì cho dù thượng tam tông, cũng không dám tùy tiện trêu chọc a!
"A, ngươi còn đứng đó làm gì, trở về đi. Có oán niệm gì, đến Song Long hội rồi giải quyết, đến lúc đó có sư huynh đệ ngươi, ngươi mới có lợi, bọn họ cũng không yếu, bây giờ đơn đả độc đấu, ngươi đã thử qua, đánh không lại người ta, ở chỗ này lãng phí thời gian làm gì?"
Viêm Ma vẫn rất biệt khuất, nhìn lên ánh mắt chế nhạo của tửu quỷ, lại quả thật không còn cách nào khác. Hắn nói đúng, có tiểu tử kia, hắn ở đây chỉ uổng phí thời gian, còn không bằng đến Song Long hội, đoàn thể tranh tài rồi mới tính sổ. Dù sao hạ tam tông vẫn chỉ là hạ tam tông, một người mạnh hơn có làm được cái gì? Xác định và đánh giá tiềm năng của một tông môn, phải xét trên đoàn chiến!
Nghĩ tới đây, Viêm Ma ôm quyền, khom người nói: "Cẩn tuân tiền bối dạy bảo, vãn bối xin cáo lui!"
Vừa dứt lời, Viêm Ma quay người lại, hóa thành một đạo hỏa mang, biến mất không thấy tăm hơi. Tửu quỷ vẫn ở lại, uống một ngụm mỹ tửu, mắt say lờ đờ mông lung nhìn Trác Phàm, si ngốc cười rộ lên. . .
Một tháng sau, trong rừng rậm, đội nhân mã đang nghỉ ngơi một, vẻ mặt mỗi người đều lộ sự tà dị cùng tàn khốc, nhìn qua liền biết đây là người trong ma đạo.
"Lên đường, đứng lên hết cho ta, một ngày nữa là đến Song Long Viện đấy!"
Đột nhiên, một tiếng hét lớn vang lên, một lão già mặt mũi dữ tợn đi tới, sau đó nhìn chung quanh một vòng, gầm thét: "Viêm Ma đâu, thằng nhãi con này sao còn chưa trở lại, sắp tới nơi rồi, hắn không thực phải lại chuồn mất chứ, hắn không phải còn muốn đánh với Vũ Thanh Thu sao? Hừ, tiểu tử nhát gan, để lão tử vô ích chờ mong hắn nửa ngày. Các ngươi đừng để ta bắt được hắn, không thì đừng có trách!"
Một nử tử xinh đẹp lười biếng duỗi người một cái, cười khoát tay nói: "Ai, Thanh Nha trưởng lão, Viêm sư huynh không phải người không có chừng mực như vậy, nhất định sẽ đuổi tới, còn tận một ngày nữa cơ mà!"
"Đúng vậy a, Viêm ca hắn bỏ ai chứ Vũ Thanh Thu chắc chắn sẽ không bỏ nổi. Đánh bại người kia, cái danh đệ nhất thiên tài Tây Châu mới là của Viêm ca!" Một nam tử khô gầy như que củi nhếch miệng cười nói: "Cái danh hiệu này, Viêm ca hắn chờ rất nhiều năm a, há có thể cứ như vậy bỏ lỡ?"
Thanh Nha trưởng lão nghe thế, suy nghĩ một lát thì gật đầu: "Ai, hi vọng như các ngươi nói, hắn cứ có mặt là được. Tiểu tử thúi này, lúc nào cũng chơi chơi, không biết nặng nhẹ, có cơ hội lão phu không phải hung hăng điều giáo hắn một phen mới được!"
Mọi người nghe, liếc nhìn nhau, lại đều bật cười một tiếng, khinh thường bĩu môi.
Viêm Ma là đệ nhất thiên tài Ma Viêm Tông, là bánh trái thơm ngon trong mắt tất cả cao tầng, coi như trứng nâng trên tay, ai có thể điều giáo hắn? Chỉ là một trưởng lão, đoán chừng hơi chút ra tay với hắn, tông chủ và các đại cung phụng đã không đáp ứng. Nói là điều giáo, cùng lắm là một câu nói nhảm mà thôi, bởi vì Thanh Nha trưởng lão còn không có tư cách này!
Thanh Nha trưởng lão thấy những khuôn mặt xem thường kia, cũng biết bọn họ đang suy nghĩ gì, liền giận đến đỏ bừng mặt, lại không có cách nào. Bởi vì, đây là sự thật!
Đối mặt vị đệ tử thiên tài này, hắn chỉ có thể gáy bẩn mà thôi, còn thật có thể làm gì hắn hay sao? Nếu hắn thực có can đảm làm tiểu tử kia gì, đoán chừng không ngoài mấy ngày, hắn sẽ bị những lão già trong tông kia nghiền chết. Vừa nghĩ đến đây, Thanh Nha chỉ biết lắc đầu thở dài. . .
Hưu!
Đột nhiên, một tiếng xé gió vang lên, một luồng hồng mang xuất hiện trước mắt mọi người, tất nhiên chính là Viêm Ma. Thấy sư huynh trở về, mọi người đại hỉ, ào ào đến đón.
"Ngươi nhìn xem, Viêm ca nhất định không đành lòng bỏ lỡ cơ hội nhất chiến với Vũ Thanh Thu!"
"Đúng vậy a đúng vậy a, thì hiểu Viêm sư huynh ngươi nhất, ha ha. . ."
Mọi người chuyện trò vui vẻ, rất nhanh vây quanh Viêm Ma, nhưng còn không đợi mọi người hỏi thăm một phen, Thanh Nha trưởng lão đã giận không nhịn nổi vọt tới trước nhất, hung hăng vỗ vai hắn, giọng căm hận nói: "Hảo tiểu tử, ngươi mà còn chậm chút nữa, Song Long hội kết thúc mất!"
"A nha, đau. . ." Viêm Ma đau đến nhe răng trợn mắt, gương mặt co rúm lại. Trên đầu vai, cuồn cuộn máu tươi chảy ra, dị thường chói mắt.
Nữ tử kia giật mình, không chút kiêng kỵ chỉ thẳng Thanh Nha trưởng lão, quát to: "Trưởng lão, ngươi xong đời rồi, ngươi thế mà dám hạ trọng thủ đả thương Viêm Ma sư huynh. Nếu Viêm Ma sư huynh bởi vậy thất bại trên Song Long hội, tất cả hậu quả, ngươi phải gánh chịu!"
"Chờ . . . chờ chút. . . Đây không phải do ta làm, ta không dùng lực a, thật không dùng lực!" Thanh Nha giật mình hoảng hốt, vội vã khoát khoát tay, ủy khuất nói: "Ta chỉ vỗ nhè nhẹ hắn, sao có thể làm hắn bị thương, các ngươi đều biết, hắn không đâu có yếu như vậy!"
"A. . . Trưởng lão, ngươi chẳng những đả thương Viêm Ma sư huynh, còn nói hắn yếu, thừa cơ hạ thấp hắn, ngươi xong đời rồi!"
Nữ tử kia trêu đùa nói: "Đầu tiên ngươi đủ kiểu bắt bẻ Viêm Ma sư huynh, chính là đã sớm lòng mang bất mãn, đây là động cơ gây án. Sau đó ngươi thừa cơ trả thù, đây chính là kết quả. Không cần phải nói, ngươi lấy việc công làm việc tư, đả thương Viêm Ma sư huynh, có hại lợi ích tông môn, nếu truyền về tông môn. . ."
Gương mặt Thanh Nha trưởng lão co lại, nhìn bé con này, hắn triệt để im lặng, thậm chí có xúc động hận không thể bóp chết nàng.
"Ngọc Mỹ, đừng đùa trưởng lão nữa, ngươi biết không liên quan hắn!" Viêm Ma nói.
Ngọc Mỹ che miệng cười một tiếng, gật đầu, rồi kỳ dị nói: "Như vậy, sư huynh, ngươi sao lại bị thương nặng vậy?"
Toàn bộ Tây Châu, có thể thương tổn được Viêm Ma, không nhiều a!
Trong mắt trần trụi nổi lên hận ý, phẫn hận, trong đó còn bí mật mang theo sự kiêng kị: "Đừng nói nữa, ra ngoài săn bắn, bị Ưng mổ mắt, suýt nữa không về được!"
Mọi người giật mình, tất cả đều quá sợ hãi, Thanh Nha trưởng lão kinh hãi nói: "Là đụng phải lão gia hỏa tông môn nào à, bọn họ thật là lớn mật, dám r tay a nặng như vậy, không sợ Ma Viêm Tông chúng ta sao!"
"Không phải lão gia hỏa gì, mà chính là. . ." Nhưng nói đến đây, Viêm Ma lại lắc đầu, xấu hổ không dám nói, rồi giận dữ nói lảng đi: "Đã bảo không nhắc tới nữa, chỉ là có một việc, ta nhất định phải nói cho ngươi biết. Chúng ta hành sự nên điệu thấp lại, nhất là có thấy lão già tửu quỷ nào thì tuyệt đối đừng gây sự!"
Là sao? Mọi người sững sờ, đều là vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
Viêm Ma thở dài một tiếng, ngưng trọng nói: "Người trong truyền thuyết kia trở về rồi, chúng ta, không, dù có là người của thập tông, tốt nhất vẫn phải cụp đuôi lại. Đừng có têm nào không có mắt mà chọc vào hắn, không ai cứu nổi đâu, ta sợ lại tái hiện thảm cảnh tám trăm năm trước!"
"Cái gì, ngươi nói là người kia. . ." Thanh Nha trưởng lão hoảng sợ nói: "Người kia, ta chỉ nghe nói qua, chưa bao giờ thấy mặt, không ngờ còn trên đời a. . ."
Những người còn lại có vẻ cũng từng được tông môn cảnh cáo, nghe vậy liền lo sợ lên. Bọn họ ngày bình thường đều là những kẻ vô pháp vô thiên, nhưng nếu thật sự ngày nào đen đủi, đụng vào trên họng súng, thì tông môn cũng chẳng bảo vệ nổi. Vừa nghĩ đến đây, mọi người tự hiểu, đồng thời không còn tâm tình tiếp tục hỏi thăm thương thế Viêm Ma.
Ngay sau đó, mọi người tiếp tục lên đường, tiến về Song Long Viện.