"Chúng ta đến rồi, đây chính là Song Long Viện!"
Trước một cổ viện vắng vẻ, Vân trưởng lão chỉ về phía trước, hét lớn. Mọi người Huyền Thiên Tông nghe thế thì hai mắt tỏa sáng, không kịp chờ đợi xông tới trước, muốn biết phong phạm đệ nhất tông môn Tây Châu.
Nhìn những người kia cao hứng bừng bừng đi qua bên cạnh, còn chẳng thèm nhìn bọn họ, mọi người Ma Sách Tông đều tức giận khinh thường hừ lạnh.
Hừ, bảo hộ các ngươi cả một đường, đến nơi rồi, thế mà không có nổi một lời cảm tạ đã đi thẳng, không hổ là chính tông mà, cái đám vong ân phụ nghĩa, khốn nạn cực kì.
Sở Khuynh Thành đi qua Trác Phàm, lại không nhìn hắn, trong mắt chỉ hơi có thất lạc, thản nhiên nói: "Từ giờ trở đi phải tách ra rồi."
"Tiến vào cửa này, chúng ta sẽ là địch nhân!" Trác Phàm cũng không nhìn thẳng nàng, đạm mạc nói.
Sở Khuynh Thành bật cười gật đầu, nở nụ cười réo rắt mà thảm thiết: "Đúng vậy a, tuy nói như vậy thật sự là không biết tự lượng sức mình, nhưng đến lúc đó ta cũng sẽ không nương tay đâu."
"Ta cũng vậy!" Trác Phàm hít một hơi thật sâu, lạnh nhạt nói.
Sở Khuynh Thành gật đầu, rồi đi thẳng, nàng rất sợ, nàng nhìn hắn một lần sẽ không lỡ bỏ.
Trác Phàm nhìn bóng lưng giai nhân đi xa, không có nhiều ý nghĩ.
Không chỉ là giờ phút này, mà cả chặng đường, hai người đều không có quá nhiều lần gặp mặt. NHưng hai người đều rõ ràng, đối phương đang ở bên cạnh, có phần cảm giác này, đã đầy đủ.
Con đường của hai người khác biệt, gặp nhau quá nhiều, sẽ chỉ xảy ra lầm lỡ!
Tuyên Thiếu Vũ thấy hai người tách ra thì vui sướng cười lạnh, rốt cục có thể thoát khỏi đám ma đầu này. Thủy Nhược Hoa thì mang theo một đám đệ tử thân tín tới trước mặt Trác Phàm, trịnh trọng ôm quyền nói: "Trên đường được Trác công tử chiếu cố, đại ân đại đức, Nhược Hoa suốt đời khó quên!"
"Không cần phải khách khí, chúng ta chỉ đi đường của chúng ta, các ngươi đi theo mà thôi, không có gì lớn." Trác Phàm đạm mạc nói.
Thủy Nhược Hoa chỉ gật đầu cười nhẹ. Cả chặng đường, Sở Khuynh Thành cùng Trác Phàm đều rất kiêng kỵ đối mặt, mỗi lần có gì cần, đều là Thủy Nhược Hoa ra mặt, lâu dần, nàng biết được một chút tính tình của Trác Phàm.
Có lúc hắn chỉ là mạnh miệng thôi, không có ác ý gì! Nếu hắn thật có ác ý, mặt nở nụ cười, mới thật sự là nham hiểm. Có điều, đôi lúc hắn nham hiểm thật, lại chưa bao giờ có vẻ mặt vui cười với bọn họ.
Đan nhi lại dí dỏm nói: "Trác công tử, vậy trên Song Long hội, ngươi có thể nhường cho chúng ta một chút hay không?"
"Ha ha ha. . . Ngươi đoán xem?" Trác Phàm cười lạnh.
Đan nhi đáng yêu le le đầu lưỡi, vội co rụt đầu lại, khoát tay nói: "Đừng đừng, ngươi tuyệt đối đừng cười với ta, nếu không ta xui xẻo mất. bây giờ hai tông chúng ta, có ai không biết, ngươi cười với ai, ngươi chính là muốn xuống tay với ngườii đó, ta không muốn bị ngươi để mắt tới đâu, thật là khủng khiếp!"
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều cười to lên, không chỉ là đám nữ tửHuyền Thiên Tông, mà mọi người Ma Sách Tông cũng vậy, đồng thời âm thầm gật đầu. Tiểu nha đầu này nói trúng tính nết Trác quản gia.
Trác Phàm thì bất đắc dĩ trợn trắng mắt, oán thầm, lão tử dối trá như vậy à?!
Thủy Nhược Hoa cáo biệt, rất mau đuổi theo đội ngũ. Nhìn chúng nữ dáng người uyển chuyển dần đi xa, Dương Sát gật gù đắc ý, vui vẻ gật đầu: "Bọn nhỏ này cũng khá a, chí ít biết nói lời cảm tạ, nào giống đám lão gia hỏa kia, hừ"
"Đúng vậy a, Huyền Thiên Tông dối trá, nữ nhân lại quả thực không tệ!" Khuê Lang thở dài nói.
Mọi người nghe thế, chỉ biết gật đầu đồng cảm.
Trác Phàm trở về vẻ lạnh nhạt, quát to: "Được rồi, xếp hàng bước nhanh, hết tốc độ tiến tới Song Long Viện. Chờ tới đó, các ngươi sẽ được khôi phục tự do!"
"Vâng!" Mọi người đồng thanh hét lớn, đầy mặt hoan hỉ, sau đó nắm chặt hai nắm đấm, loạng choạng bước đi.
Không sai, qua ba tháng không ngừng ma sát, bây giờ bọn họ đã có thể đi như người thường. Trác Phàm tất nhiên rất hài lòng gật đầu. Như này, gân cốt mạch lạc thậm chí cường độ bắp thịt của bọn họ, đều sẽ được mạnh mẽ lên rất nhiều. Một khi giải độc, tu vi bọn họ, ha ha ha. . .
Rất nhanh, mọi người tới trước tiểu viện kia, chỉ là, khi đến nơi, nhìn được rõ ràng viện tử mộc mạc, cửa chỉ có một mét vuông, còn không người trông coi, ai cũng cảm thấy keo kiệt, lại đồng thời cảm thấy rất ngờ vực, kỳ quái nhìn nhau.
Đây là Song Long Viện sao, này còn chẳng bằng phòng ngủ trưởng lão nhà mình, đây mà còn được xưng là đứng đầu thập tông? Nói đùa cái gì, mình có phải đi sai hay không?
Ba vị cung phụng biết bọn họ nghi hoặc, đều cười to lên, Dương Sát vội ho một tiếng rồi nói: "Đừng lạ, bên trong mới thật sự là có động thiên khác, vào nhất nhất định khiến các ngươi mở rộng tầm mắt!"
Nói rồi, bọn họ dẫn đầu đi trước, đám người cũng ào ào theo sau. Rất nhanh, mọi người xuyên qua cửa lớn, đi chưa được mấy bước, đi đến một gian phòng đóng chặt. Ngoài điện có hai vị lão giả đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần.
Cảm thấy có người, hai vị lão giả lại vẫn không mở mắt, chỉ đạm mạc nói: "Người đến là ai, xưng tên ra!"
"Một trong hộ quốc tam tông Thiên Vũ, Ma Sách Tông tới tham gia Song Long đại hội, thỉnh hai vị trưởng lão cho đi!" Dương Sát cung kính nói.
Hai người kia không trả lời, chỉ hơi cảm giác, rồi đạm mạc gật đầu, đồng thành nói: "Ma Sách Tông, Hóa Hư tứ trọng, hai người, Hóa Hư ngũ trọng, một người, Thần Chiếu nhị trọng, ba người, Thần Chiếu tam trọng, một người, Thần Chiếu ngũ trọng, hai người, Thần Chiếu bát trọng, hai người, Thần Chiếu cử trọng, hai người, tổng cộng mười ba người, mở cửa cho đi!"
Trác Phàm run lên, nhìn hai lão giả kia, âm thầm tán thưởng. Không sai, trước khi tới đây, Quỷ Hổ tăng lên một cấp, Nguyệt Nhi, Khuê Cương, Thiết Ưng, Khuê Lang, Nguyệt Linh, đến cả mình cũng tăng lên một cấp, đúng như hai người kia nói. Nhưng hắn cùng ba người Dương Sát thì thôi, nhưng mấy người Khuê Lang n bị Cương Thi Đan phong bế tu vi, vậy mà vẫn có thể cảm giác được, có thể thấy được lực lượng thần hồn của hai lão già, thật kinh khủng.
Ngay sau đó, hai người đối chưởng, bắn ra lực lượng thần hồn mạnh mẽ, hai tay sau duỗi ra, như là dời núi lấp biển, sử xuất lực khí toàn thân, trên cánh tay khô gầy nổi đầy gân xanh, từ từ mở cửa đại điện ra.
Chỉ một thoáng, cuồn cuộn linh khí nồng nặc đập vào mặt, khiến tất cả mọi người vì đó rung động tinh thần, nhìn tràng cảnh trong tòa đại điện kia, tất cả đều kinh ngạc đến ngây người.
Dãy núi tầng tầng, chim hót hoa nở, suối nhỏ róc rách, cỏ xanh như đệm.
Thế này nào phải một đại điện a, rõ ràng là một thế ngoại đào nguyên mà!
Ba vị cung phụng lại cung kính khom người cúi đầu, rồi mang theo các đệ tử thẳng đi vào, bản thân đi thì đi cuối, đến khi thấy tất cả mọi người đã đi vào, Dương Sát đi cuối mới vội vã cười nịnh nói: "Xin hỏi hai vị trưởng lão, không biết chúng ta là người đến thứ mấy?"
"Cuối cùng!" Hai người đáp: "Tám tông còn lại đều đã đến, ngay trước các ngươi là Huyền Thiên Tông!"
"Thôi đi, bọn họ sao? Nếu không phải chúng ta cả một đường che chở, bọn họ không đến nổi đâu" Dương Sát hận hận bĩu môi, rồi chợt cảm thấy phiền muộn, lại là đoàn người đến cuối cùng.
Mà hắn cũng hiểu, một đám đệ tử đều là cương thi, làm sao có thể đi nhanh. Sau khi lần nữa bái chào, Dương Sát cất bước đi vào, thì đột nhiên, một vị lão giả lại lên tiếng hỏi: "Dám hỏi đệ tử các ngươi có phải đã phục dụng Cương Thi Đan hay không?"
"A, làm sao ngài biết?" Dương Sát sững sờ, ngay sau đó gật đầu.
Lão giả kia run lên, động dung nói: "Xem ra Ma Sách Tông lần này là được ăn cả ngã về không. Dùng Cương Thi Đan huấn luyện đệ tử, tuy có thể có kỳ hiệu, nhưng hao phí khá lớn, dù là thượng tam tông cũng không dám tùy tiện thử a!"
"Vậy thì có là cái gì, chẳng phải chỉ là thất phẩm linh đan sao!" Dương Sát không quan tâm khoát khoát tay, mượn dư uy từ Trác Phàm mà bắt đầu thể hiện.
Lão giả kia nghe thế, lại mỉm cười lắc lắc đầu: "Thất phẩm? Xem ra dùng ra phương pháp này, không phải các hạ. Ngài nếu là người hạ độc, thất phẩm linh đan xác thực đủ dùng. Nhưng muốn dùng để đề cao tu vi cho đệ tử, thì còn phải có giải dược a, mà giải dược, cũng là thập phẩm!"
Dương Sát trì trệ, hơi giật mình một hồi, rồi lại khinh thường bĩu môi, hoàn toàn thất vọng: "Thì sao, nhà ta có thổ hào!"
Nói xong thì nâng cái bụng phệ đi vào.
Thật lâu sau, một lão giả mới kinh dị nói: "Xem ra Ma Sách Tông mới phát tài, đan dược mà thượng tam tông đều không nỡ dùng, bọn họ cư nhiên lạm dụng như thế. Không biết sau lưng có ai chèo chống, không phải tìm được một Thánh Linh Khoáng chứ."
"Ha ha ha. . . Chớ có nói hươu nói vượn, bọn họ có Thánh Linh thì còn tới chỗ chúng ta làm gì?"
"Được rồi người của chín tông đã đến đầy đủ, chúng ta cũng nên vào thôi!"
Hai người bước vào cửa, cửa đại điện chậm rãi khép kín lại.
Ngay tích tắc bọn họ vào trong, một người say lờ đờ chợt xuất hiện, hắn lại uống một ngụm thanh tửu. . .