"Thế nào, ngươi. . . Không sao chứ?" Quỷ Sát nhăn mày lại, mặt mũi đầy lo âu.
Trác Phàm trầm ngâm rất lâu, mới thở dài ra một ngụm trọc khí, sắc mặt nặng nề, lắc đầu nói: "Không sao, chỉ là có dự cảm, Song Long hội lần này, chúng ta sẽ không quá thuận!"
"Việc này còn cần ngươi nói? Song Long hội a, chúng ta có thể thuận lợi mới là quái sự!" Dương Sát cười nói, sau đó vỗ vỗ vai Trác Phàm: "Ngươi có thể vì tông môn như thế, chúng ta rất vui mừng, nhưng cũng đừng quá tạo cho mình nhiều áp lực. Nhớ kỹ, ngươi chỉ cần đạt tới thượng tam tông là được, ngươi không cần đưa tông môn đến đỉnh Tây Châu, ha ha ha. . ."
Mang đến áp lực cho Trác quản gia, là ngươi đấy!
Mọi người cạn cả lời.
Mình hạ tam tông lại muốn một hơi nhập hàng ngũ thượng tam tông, khó trách cho dù là Trác quản gia cũng cảm thấy núi áp lực lớn. Ba vị cung phụng vừa chơi đồ đúng không?
Trác Phàm cũng bật cười, thở dài lắc đầu: "Được, thượng tam tông đúng không, xác thực là áp lực không nên có, lúc trước là lão tử tiện miệng nói a!"
"Ha ha ha. . . Ngươi không được nói như vậy, người trẻ tuổi có mục tiêu rộng lớn là tốt!"
Trác Phàm lại cười khổ, rồi ánh mắt ngưng tụ, thần sắc nghiêm túc lên. Rung động vừa rồi, hắn biết không phải lo lắng vì tông môn, mà là chính từ đáy lòng hắn xuất hiện cảnh cáo. Dường như có nhất đại uy hiếp bình sinh tới nay đang tiếp cận hắn. Như là trong núi rừng có hai con mãnh hổ gặp nhau, tất phải quyết ra thắng bại.
Ai, chẳng lẽ nơi này sẽ xuất hiện người tương khắc ta sao?
Cộc cộc cộc! Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, mọi người quay đầu nhìn, một nam tử áo bào xám cung kính lễ độ đứng ở cửa ra vào, người kia hơi khom người nói: "Chư vị Ma Sách Tông, mời người dẫn đội cùng trưởng lão cung phụng quý tông đến Thông Thiên Các thương thảo thủ tục Song Long hội!"
"Há, chính là chúng ta, làm phiền huynh đài thông báo!" Dương Sát vội khom người đáp lễ, không dám tiếp tục đắc tội ai nữa.
Người kia mỉm cười, quay người rời đi.
Ba người Dương Sát dặn dò giao nơi này cho Trác Phàm, rồi vội vã rời đi.
Trác Phàm nhìn sang mọi người, nghiêm túc nói: "Được rồi, các ngươi chọn lựa gian phòng, rồi tĩnh tâm đột phá đi!"
Nói rồi, Trác Phàm cong ngón búng ra cho mỗi người một bình sứ nhỏ.
Khuê Cương giật mình nói: "Thông Thiên Đan?"
"Đúng vậy a, Thông Thiên Đan tiếp mạch kéo dài tính mạng, cũng là giải dược của Cương Thi Đan. Các ngươi dùng nó, tự nhiên sẽ cường gân kiện mạch, thoát thai hoán cốt!"
"Trước kia chúng ta dùng qua một lần rồi mà, không phải ngươi từng nói chỉ có thể ăn một lần sao?" Khuê Cương khó hiểu nói.
Trác Phàm mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy a, cho nên những ai trước kia từng dùng qua Thông Thiên Đan, biên độ có thể đột phá sẽ nhỏ hơn rất nhiều!"
Mấy người Thiết Ưng, Khuê Cương từng dùng đan này nhất thời cảm thấy thất lạc. Rất rõ ràng, sau khi ma luyện bằng Cương Thi Đan, lại dùng Thông Thiên Đan hiệu quả sẽ tốt hơn rất nhiều. Ai, đáng tiếc bọn họ dùng sớm, đây là lần thứ hai phục dụng, trừ giải độc, hiệu lực chỉ sợ không có mấy.
Nhưng bọn họ không nghĩ tới một chuyện, bọn họ lần thứ nhất phục dụng, đều là dùng để cứu mạng. Không có lần thứ nhất, lấy đâu ra lần thứ hai này?
Trác Phàm lắc đầu, cảm thán nhân tâm vô tận! Sau đó mọi người tự tìm phòng, dùng đan dược, an tâm đột phá. Trác Phàm thuận tay bố trí phòng ngự trận pháp cho bọn họ.
Cộc cộc cộc! Đúng lúc này, lại một tiếng gõ cửa vang lên. Trác Phàm quay người nói: "Cung phụng của chúng ta đã đến Thông Thiên các, còn chuyện gì. . . ách!"
Đứng ở cửa, không phải là người thông báo của Song Long Viện, mà chính là hai thanh xuân thiếu nữ dị thường quen thuộc, đang cười nhìn hắn, trong mắt đầy vẻ vui mừng.
"Vĩnh Ninh, Sương Nhi, các ngươi sao lại ở đây?"
Không sai, người tới chính là Vĩnh Ninh công chúa và Thánh Nữ Vân Sương.
Nơi này chính là Song Long hội, nơi cạnh tranh chém giết của các tông Tây Châu, không phải hậu hoa viên của hoàng thất Thiên Vũ, hai người này sao lại xuất hiện ở đây?
Hai nữ nhìn nhau, đều ngạc nhiên hô to: "Trác Phàm!" Rồi đồng thời nhào tới hắn.
"Chờ chút, sao lai thế này?" Trác Phàm đưa tay ra ngăn hai người, "Không phải các ngươi cũng tới tham gia Song Long hội chứ."
Hai người lại nhìn nhau, rồi cùng bật cười to.
Vĩnh Ninh mở miệng nói: "Chúng ta không giống như ngươi, thích chém chém giết giết. Chúng ta tới Song Long hội là đến quan sát!"
"Quan sát?"
"Không sai" Sương Nhi gật đầu, "Bởi vì mỗi lần Song Long hội đều sẽ quyết ra bài danh chín tông, để phân địa bàn. Cho nên mỗi khi đến thịnh hội này, mỗi đế quốc đều phái đại biểu đến quan sát, để biết tình hình tông môn sẽ quản lí bọn họ. Nói cách khác, nếu như lần này Ma Sách Tông các ngươi có thể tiến vào trung tam tông, địa bàn sẽ được phân càng lớn, tài nguyên tu luyện càng nhiều, có lẽ sẽ không phải là Thiên Vũ hộ quốc tam tông, mà có thể một mình làm cung phụng của cả Thiên Vũ!"
Khó trách cao tầng Ma Sách Tông coi trọng Song Long hội này như thế. Nguyên lai chẳng những có tư nguyên khen thưởng, còn có thể sở hữu càng nhiều tư nguyên cùng địa bàn. Đây chính là công đương đại, lợi đời đời a Một khi có được địa bàn càng lớn, thu hoạch được càng nhiều tài nguyên tu luyện, tốc độ phát triển của tông môn sẽ rất nhanh! Mà tất cả mọi thứ, đều được quyết định tại Song Long hội này!
Trác Phàm thăm thẳm nói: "Nói vậy, người trung tam tông có thể một mình làm cung phụng của cả một đế quốc? Mà hạ tam tông, chỉ có thể được một phần ba, giống như Thiên Vũ hộ quốc tam tông?"
"Có thể nói như vậy, mà cũng không hoàn toàn đúng, chủ yếu quyết định tại trình độ phân phối tư nguyên! Ngươi nhìn Ngự Thú Tông xem, cũng thuộc về hàng ngũ hạ tam tông, nhưng Khuyển Nhung Quốc vắng vẻ, không có tư nguyên gì để khai thác, cho nên đế quốc chỉ nó một tông cung phụng mà thôi. Mà Thiên Vũ chúng ta, lại tư nguyên phong phú. Cho nên chẳng những cung phụng hai hạ tam tông, mà còn có trung tam tông đây, cho nên mới có câu chuyện hộ quốc tam tông. Còn thượng tam tông, chính là cung phụng của mỗi một Đại Đế Quốc, tư nguyên mạnh hơn chúng ta không chỉ gấp mười lần!"
"Cho nên khi trước bệ hạ cùng Khuyển Nhung có mật nghị phải cực lực giấu diếm hộ quốc tam tông. Vì cắt nhường cương thổ có hại đến việc khai thác tư nguyên, từ đó quan hệ tiền đồ tông môn bọn họ. Mà lại, hiệp nghị giữa đế quốc một đã thành, đại tông môn lại không thể nhúng tay. Đây là quy củ của Song Long Viện, thế ngoại tông môn không được tùy ý nhúng tay tục sự nhân gian, để tránh Tây Châu đại loạn!" Sương Nhi nói bổ sung.
Chỉ là, nhắc đến chuyện thương tâm kia xưa, Vĩnh Ninh lại không ngăn được đau thương.
Trác Phàm nghĩ tời lời Tà Vô Nguyệt từng nói, chuyện Tây Châu liên minh, cuối cùng biết người chủ trì nơi này là ai! Tất cả mọi thứ, đều chẳng qua là sách lược để Song Long Viện cam đoan chiến lực Tây Châu trường thịnh bất suy mà thôi.
Như thế, mỗi đế quốc tựa như là một đám kiến thợ, đang không ngừng khai thác tư nguyên. Mà chỉ cần bọn họ không loạn, mỗi lần sinh sản tư nguyên, sẽ do Song Long hội quyết định phân phối, người có tài sẽ có được nhiều! Sau đó lại có tình thế hộ quốc tông, để kiềm chế thế tục loạn đấu, cam đoan không có đại loạn phát sinh. Mà chuyện tông môn nhúng tay đế quốc cũng bị bọn họ bóp chặt, cam đoan Tây Châu ổn định. Kể từ đó, Tây Châu quả thực sẽ không ngừng bình ổn phát triển chiến lực!
Song Long Viện chỉ cần giữ ách chế trụ chín tông, chẳng khác nào khống chế toàn bộ Tây Châu, thủ đoạn đơn giản thanh thoát như vậy, lại hiệu quả lạ thường!
Đúng vào lúc này, một tiếng cười lạnh vang vọng bên tai ba người, làm cho ba người giật mình: "Hừ hừ hừ. . . Chỉ coi người ta là động vật nuôi nhốt thôi, Song Long Viện, ngươi cho rằng ngươi là thần sao?"
Trác Phàm vội vàng xoay người, bên cạnh bàn đá sau lưng, chẳng biết lúc nào, đang ngồi đó một hình bóng quen thuộc, người này nhếch nhác, mũi đỏ hồng hồng, vẻ mặt hiu quạnh, ào ào uống thanh tửu, trông như vĩnh viễn uống không hết.
Người ta nhìn vào hắn, chỉ thấy có cảm giác cô tịch!
Người này, chính là tửu quỷ mà Trác Phàm gặp tại tiểu trấn.
"Tiền bối, ngài là người của Song Long Viện?" Trác Phàm cẩn thận từng li từng tí hỏi, lại không hiểu sao, lòng thấy gấp gáp lên.
Người này thực lực quá cao, chẳng biết lúc nào xuất hiện phía sau hắn, hắn lại không chút phát hiện. Chỉ sợ một khi giao thủ, hắn lập tức sẽ bị người kia nghiền chết như nghiền một con kiến.
Tửu quỷ mỉm cười lắc đầu, than nhẹ một tiếng, ai thán nói: "Song Long Viện. . . Ha ha ha, trước kia đúng là vậy, còn bây giờ, thì không phải. . ."