Trước kia phải, bây giờ không phải?
Chẳng lẽ, người này là kẻ bị ruồng bỏ, bị trục xuất sư môn sao? Nếu đã như vậy, hắn sao có thể tiến vào nơi này? Bình thường, với kẻ bị ruồng bỏ, tông môn đều sẽ có phòng bị đặc biệt. Giống Song Long Viện nơi, không có khả năng đề phòng đều không có đi.
Nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn, người kia mỉm cười: "Ha ha ha. . . Bọn họ đúng là không muốn ta trở lại, nhưng đáng tiếc, nơi lão phu muốn đi, thiên hạ này không ai có thể ngăn được!"
Bá khí!
Trác Phàm run lên, cảm thấy bội phục, lại đồng thời cảnh giác lên. Người này, nói dễ nghe thì gọi anh hùng vô địch, nói khó nghe chút thì là coi trời bằng vung! Nếu hắn phát điên lên, hắn sẽ gần như chẳng có chút kiêng kỵ gì, không quan tâm bất cứ thứ gì, sợ là không ai ngăn nổi!
A, làm sao thấy quen quen vậy nhỉ, à phải, đây không phải giống như lão tử sao?
"Không cần khẩn trương, ngươi từng tặng lão phu rượu, lão phu lại thấy ngươi thú vị, sẽ không tùy tiện làm khó ngươi!" hắn nở nụ cười chế nhạo, rồi nhìn sang hai người Vĩnh Ninh.
Hai người liền lui về sau một bước, cảnh giác nhìn hắn. Không biết sao, lão đầu này cho các nàng một cảm giác nguy hiểm.
"Ha ha ha. . . Không cần hoảng, lão phu không phải người tùy tiện khi dễ tiểu cô nương!"
"Nha đầu, ngươi hẳn là công chúa Thiên Vũ. Ha ha ha. . . chuyện ở Thiên Vũ, lão phu nghe qua tin đồn, hiểu biết một vài điều, mấy thứ các ngươi vừa nói, đại khái là thật, vậy ngươi cảm thấy, hành động của phụ hoàng ngươi thế nào?"
Vĩnh Ninh trầm ngâm một lát, sâu xa nói: "Tuy ông ấy là phụ hoàng ta, nhưng hành động bán lãnh thổ, dẫn sói vào nhà như vậy, ta không dám gật bừa!"
"Ha ha ha. . . hay cho một công chúa chính nghĩa lẫm nhiên, như vậy nếu hắn chỉ cắt nhường lãnh thổ, vẫn chưa dẫn binh nhập cảnh thì sao?"
Vĩnh Ninh sững sờ, nghi ngờ nói: "Hai cái này không giống nhau sao?"
"Không giống, đương nhiên không giống!"
"Dẫn binh nhập cảnh, sẽ cướp bóc đốt giết, bách tính tổn hại khổ cực. Nhưng cắt nhường lãnh thổ, chưa hẳn sẽ tạo thành ác quả như thế. Nói cho cùng, lãnh thổ là của hoàng gia, chẳng có quan hệ gì với bách tính! Mặc kệ chủ tử nào đăng vị, bách tính trên mảnh đất này không phải vấn sống không bằng heo chó sao, có gì khác nhau? Hưng, bách tính khổ; vong, bách tính cũng vẫn khổ. Cho nên lão phu mới nói, mặc kệ là Song Long Viện, hay các tông môn, các đại đế quốc, làm việc chỉ là nuôi nhốt mà thôi, hút máu ăn thịt, hết thảy phía dưới, chỉ là con kiến hôi!"
Ba người liếc nhìn nhau, trong nội tâm đều có xúc động.
Trác Phàm suy nghĩ một lát thì nói: "Song Long Viện làm vậy cũng có thể ổn định thế lực Tây Châu, còn có thể vững bước tăng cường chiến lực, không thể bảo là không phải cao chiêu, nếu Tây Châu chiến lực yếu đuối, chẳng phải càng dễ dẫn ngoại địch xâm lấn? Kẻ bị hao tổn, chính là bách tính thiên hạ!"
"Có cl!" Tửu quỷ khinh thường nói: "Chỉ là cái cớ mà thôi, thứ bọn họ thủ hộ luôn chỉ là Thánh Linh Khoáng, là lợi ích của tu giả, dân chúng tầm thường có quan hệ quái gì? Coi như đại quân Trung Châu thật tới xâm lấn, bọn họ chỉ là chiếm những tài nguyên tu luyện, hơi đâu mà đi hạ thủ với bách tính? Bọn họ cùng Song Long Viện, những người này đều cần những con kiến hôi đó khai thác ra tư nguyên cho bọn họ."
Trác Phàm hơi run lên, thấy tửu quỷ nổi nộ khí, vội vàng nháy mắt cho hai nữ, ra hiệu các nàng không nên tùy tiện chọc giận hắn.
Nhìn ra bất an của bọn họ, tửu quỷ mỉm cười nói: "Xin lỗi, lão phu hơi kích động. Chỉ là, nói về việc này, ta thật khó mà nhịn! Thực trước kia lão phu cũng giống như các ngươi, cảm thấy Tây Châu như vậy rất tốt, chí ít rất khó phát sinh đại chiến loạn, xứng đáng thái bình thịnh thế. Nhưng từ khi gặp phải người kia, tất cả mọi thứ đều cải biến. . ."
"Người kia. . . Là nữ tử a?" Vĩnh Ninh Sáng mắt lên, nhỏ giọng hỏi.
Tửu quỷ nhíu mày, kỳ dị nhìn nàng: "A, tiểu cô nương, làm sao ngươi biết?"
"Đó còn cần phải nói, có thể thay đổi một người nam nhân, không phải chính là nữ nhân sao!" Vĩnh Ninh kiêu ngạo mà đĩnh đĩnh bộ ngực nhỏ, tự đắc nói.
Tửu quỷ mỉm cười một tiếng, mập mờ gật đầu, trêu đùa: "Tiểu cô nương rất có kinh nghiệm a, nói đi, ngươi thay đổi được mấy tên rồi?"
Vụng trộm liếc nhìn Trác Phàm, Vĩnh Ninh đỏ bừng mặt nói: "Nói bậy! Ta. . . Ta rất đơn thuần, bây giờ còn chưa thay đổi ai. . ."
Trác Phàm chỉ có thể cười khổ, nhưng vẫn bình thản nói: "Tiền bối ngài đừng để ý tới nàng, nàng nghe nhiều truyện cổ tích quá mà thôi!"
"Ha ha ha, có khi không chỉ là cổ tích đâu!" Tửu quỷ cười to, rồi lại thở dài một hơi, rơi vào trong hồi ức: "Nhớ năm đó, lão phu phong lưu phóng khoáng, du lịch thiên hạ. Khi gặp phải nàng, một công chúa ngây thơ đần độn, từ đó rơi vào hồng trần, không dứt ra được!"
"Lúc đó theo lão phu thấy, nàng thật là tiểu cô nương ngốc đến đáng thương. Rõ ràng là công chúa của một nước, lại cứ thích lưu luyến dân gian, giải cứu khó khăn, bị kẻ xấu ba lần bốn lượt lừa gạt, lại chết vẫn không hối cải!"
"Tiền bối, cô nương ngốc ngây như này, căn bản không biết nhân tâm hiểm ác, sớm muộn xảy ra chuyện. Nếu ta là ngài, ta sẽ quyết định thật nhanh dẹp nàng sang một bên, miễn cho mình liên lụy!"
"Lão tử muốn, ngươi quản được sao?" Tửu quỷ hung hăng lườm hắn.
Bất đắc dĩ nhún nhún vai, Trác Phàm không nói, rất rõ ràng, hắn đã rơi vào đi!
Tửu quỷ tiếp tục nói, lần này vẻ mặt lại đầy sự mỹ hảo: "Nữ nhân như thủy, nam nhân a, có khi cần có nữ nhân bên người để an ủi tâm linh. Tuy có khi ta bị cái ngu xuẩn ngốc nghếch của nàng làm cho tức giật đến thất khiếu bốc khói nhiều lần, chọc vào không ít phiền phức. Nhưng nghĩ lại, thì lại không có gì, ai bảo lão tử trâu bò? Lão tử nguyện ý thay nàng chống đỡ cả thiên hạ này!"
Nghe được lời này, hai nữ cùng nhau quay đầu, cùng nhìn vào Trác Phàm.
Tính tình của tửu quỷ này, có điểm giống thật người nào đó, vị Trác đại quản gia này, cũng toàn thay người khác chống đỡ không ít chuyện a!
Trác Phàm sờ mũi,, nhìn nơi khác.
"Nhưng về sau ta mới phát hiện, nhân lực vẫn có lúc cạn kiệt, cho dù là lão phu đối mặt đám lão gia hỏa kia lục đục với nhau, vẫn có thời điểm lực bất tòng tâm."
Đột nhiên, tửu quỷ hơi híp mắt, trong mắt hiện lên sát ý, lạnh lùng nói: "Năm kia, quốc gia của nàng gặp phải địch quốc xâm phạm biên giới, tông môn hộ quốc thấy cương thổ không có việc gì, tất nhiên lười quản, nhưng lại khổ cho bách tính nơi biên cảnh. Nàng thấy vậy thì lo lắng trong lòng. Ta không quan tâm cấm lệnh tông môn, cấm lệnh tu giả không được nhiễu loạn thế tục, mà đã thay nàng bãi bình mấy lần, bị tông môn nước địch cáo trạng đến Song Long Viện, kết quả là bị đặc lệnh triệu hồi. Không có cách nào, ta bị triệu hồi tông môn, ta bị phạt. Lại không ngờ rằng, lần từ biệt đó trở thành vĩnh biệt!"
"Thế nào, công chúa kia xảy ra chuyện sao?" Vĩnh Ninh bất giác xiết chặt tay lại, khẩn cấp hỏi.
Sắc mặt Tửu quỷ nhất thời trở nên ngưng trọng đến đáng sợ, hung hăng gật đầu: "Những người kia thấy ta rốt cục bị điều đi, liền bắt đầu kế hoạch. Một bên tiếp tục quấy rối biên cảnh, một bên phái người tiếp xúc công chúa. Mê hoặc nàng, Biên cảnh kia dễ công khó thủ, không bằng bỏ mà lui lại ngàn dặm, đễ phòng thủ tại dãy núi, đối với song phương, cùng cả bách tính, đều rất tốt!"
"Nhưng nàng thật không chống được dụ hoặc, nàng lại âm thầm trộm đi ngọc tỷ của hoàng đế, ký kết hiệp nghị cắt nhường biên cảnh với địch quốc. Địch quốc sẽ lui lại ngàn dặm, nhưng chiếm được mảnh lãnh địa màu mỡ. Đến khi hoàng đế phát hiện đã không kịp. Đến tận đây, lãnh thổ chia cắt đã thành, tông môn hộ quốc giận dữ, kích động dân chúng, đuổi bọn họ xuống hoàng vị, nàng cũng bị xử tử vì làm giặc bán nước. Đến khi ta nghe được tin tức, lúc chạy đến, tất cả đều đã muộn. Trước mắt ta, chỉ còn thi thể lạnh lẽo của nàng; trong tai chỉ nghe tiếng chửi rủa của người bản quốc, còn có người đế quốc chế giễu. . ."
"Đây căn bản là nhằm vào gái ngốc. . . Ách không, là độc kế nhằm vào vị công chúa kia a!" Trác Phàm mới mở miệng nói, thì khi thấy ánh mắt hung dữ của tửu quỷ, lập tức đổi giọng, rực rỡ cười nói: "Ừm, tiền bối, có câu nói này, không biết có nên nói hay không. Tình cảnh khi đó, nếu ta là ngươi, ta nhất định sẽ đại khai sát giới một trận, chấn nhiếp bọn họ, nói cho bọn họ biết, nha đầu này là được ta bảo bọc. Ta nghĩ nếu làm thế, kết quả sẽ hoàn toàn khác biệt."
"Bọn họ thấy ngươi không bị nội quy trói buộc, tất nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ, sẽ không còn dám có ý đồ với công chúa. Nhưng tông môn điều trở về, ngài vẫn ngoan ngoãn trở về, thì bọn họ chỉ sẽ cảm thấy ngài là bé ngoan, không dám vượt qua giới hạn, thực lực của ngài dù có mạnh hơn, nhưng bọn họ vẫn rất yên tâm vì ngài còn bị kiềm chế, biết có tông môn nội quy trói buộc, ngài không dám làm loạn. Chỉ cần ngài vừa động thủ, bọn họ lập tức đâm thọc Song Long Viện. Nếu ngay từ đầu ngài đã biểu hiện là người điên, bọn họ dám?"
Tửu quỷ gật đầu, khẽ thở dài: "Ai, lúc trước vì sao ta không tu ma đạo a! Bếu khi đó ta có bá lực như ngươi vậy, nàng sẽ không xảy ra chuyện. Chỉ là ta ngộ ra quá muộn, lúc đó bị các giáo điều chính đạo trói buộc, bị đám đạo chích kia đùa bỡn trong lòng bàn tay!"
Nói đến đây, trong mắt hắn hiện lên hận ý khắc cốt ghi tâm, nghiến răng nghiến lợi, tình cảnh ngày đó lại lần nữa hiện rõ mồn một trước mắt. . .