Trác Phàm thấy khí tức băng lãnh từ tửu quỷ phát ra khủng khiếp, vội vàng khuyên: "Tiền bối bớt giận!"
Mẹ nó, đừng có mượn rượu mà phát điên lên, hắn không ngăn nổi.
Nhưng mà nha đầu Vĩnh Ninh này còn thật không biết xem xét thời thế, thế mà thật chìm trong cố sự, kinh ngạc hỏi: "Sau đó thì sao, ngươi làm thế nào?"
Trác Phàm bất đắc dĩ trợn mắt, thật muốn tống cổ nàng về Thiên Vũ.
Tửu quỷ rõ ràng đã nhớ lại chuyện thương tâm thống hận nhất, đang lúc tâm tình bất ổn, ngươi còn không buông tha, còn muốn truy vấn ngọn nguồn, ngươi muốn chết sao!
Quả nhiên, ánh mắt tửu quỷ càng trở nên âm trầm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Về sau ta xông tới địch quốc, giết sạch hoàng thất của bọn chúng, lại đến tông môn hộ quốc của bọn chúng, đại sát một trận, ném cái bảng hiệu tông bọn bọn chúng vào trong lửa thiêu, cực điểm nhục nhã bọn. . ."
"Hay, thống khoái lắm!" tửu quỷ còn chưa nói xong, Trác Phàm vỗ tay khen hay.
Nhưng kỳ quái là, tửu quỷ nghe vậy thì sầm mặt lại, liếc xéo Trác Phàm, lạnh lùng nói: "Tiểu tử, ngươi chính là e sợ cho thiên hạ không loạn, sớm muộn trở thành tai họa thế gian!"
Ách!
Trác Phàm trì trệ, nhất thời không còn gì để nói, chỉ đành co rụt cổ lại, trong lòng thì khinh thường bĩu môi.
Hắn cho là hắn đã đầy đủ vô lại, không ngờ lão gia hỏa này còn vô lại hơn. Lúc trước diệt cả nhà người ta, thiêu tông môn người ta, mấy chuyện này đều là người làm, bây giờ lại nói lão tử sớm muộn trở thành tai họa?
Đến cùng ai mới là tai họa? Tối thiểu nhất, lão tử không đi thiêu tông môn người ta, diệt cả nhà người ta. . . Ân, chí ít đời này, cho tới bây giờ còn chưa có. . .
Tửu quỷ nhìn chằm chằm hắn, cũng ngờ ngợ nhìn ra ý nghĩ của hắn, mỉm cười chỉ vị trí trái tim hắn, nói: "Tiểu tử, ngươi nha, hữu dũng hữu mưu, lại có huyết tính, cái gì cũng tốt, chỉ có một điểm, tâm không chính. Ân. . . có điều, chẳng trách được ngươi, ma đạo nào có người có tâm chính? Đừng nói là ma đạo, chính đạo đều không có mấy ai, chí ít cho tới bây giờ lão phu chưa từng gặp qua, kể cả chính bản thân lão phu cũng vậy, ha ha ha. . ."
"Lúc đó lão phu xông ra đại họa, rốt cục bị người Song Long Viện xuất thủ đuổi bắt. Nhưng lão phu là ai, bọn họ muốn là có thể bắt sao? Lúc trước lão phu về tông chịu phạt, là cam tâm tình nguyện. Lúc đó lão phu đau mất người yêu, đâu để ý nhiều, trực giác cảm thấy toàn bộ thế giới đều đang đối địch với mình, cho nên thẳng thắn làm phản tông môn, đại sát tứ phương. Tây Châu thập tông, lão phu đi hết một lượt, đại náo một trận, những tông môn cao cao tại thượng này bị lão phu giẫm dưới chân một lần. Để bọn họ biết, lão tử không hề bị thứ quy tắc khốn khiếp kia trói buộc, ngày sau đừng chọc vào lão tử!"
"Thế nhưng. . . có ích gì chứ? Chỉ là phát tiết nhất thời mà thôi, ta không thể làm cho nàng sống lại!" Tửu quỷ hét lớn, hai mắt đã đổ lệ, nhưng rất nhanh lại bật cười, vạn phần thất lạc nói: "Ai, lúc đó lão phu có thù với một tông, nhưng nhiệt huyết xông lên đầu, lại khiến chín tông còn lại bị liên luỵ, nhưng bọn họ không khác chút nào, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém, lúc đó thật cảm thấy mình triệt để điên!"
Trác Phàm run lên, sao đoạn này nghe quen tai thế?!
Ừng ực một tiếng, lại uống một ngụm thanh tửu, tửu quỷ cười rộ lên: "Ha ha ha. . . thiếu chút nữa là lão phu điên cuồng nhập ma, rơi vào trong bể khổ vô tận!"
"Vậy làm sao ngươi khôi phục được?" Vĩnh Ninh lên tiếng hỏi.
Tửu quỷ nở nụ cười hài lòng, phản ứng của tiểu cô nương này thật sự chứng minh nàng là một người nghe tốt a, nên nói: "Cái này, vẫn phải cảm tạ nàng. Ngay khi đó, ta gặp được cung nữ thiếp thân của nàng, cung nữ đó giao cho ta di thư trước khi lâm chung của nàng. Đọc xong lá thư này, ta mới hiểu được. Nguyên lai nàng không phải bị lừa, tất cả mọi thứ, nàng đều rõ ràng!"
"Nàng biết đó là kế sách của đối phương, biết làm như thế sẽ hủy gia tộc, nàng biết, mảnh đất kia sau khi bị cắt đi, những người kia sẽ trở thành con dân địch quốc, nhưng đồng thời sẽ không phải chịu nỗi khổ chiến loạn. Đề nghị này thật sự là chính xác, sai là tại người cầm quyền thôi!"
"Lúc đó ta nhớ lại, trước kia hai chúng ta đã từng nghiên cứu thảo luận về “bình an thiên hạ”! Câu này nói thì dễ, nhưng có thể làm được, lại có bao nhiêu? Người chính đạo, sau lưng có chữ "Chính", lấy thiên hạ thương sinh làm nhiệm vụ của mình. Nhưng trên thực tế, sâu trong chính đạo lại là ma, ma đạo thì lại càng không cần phải nói. Các ngươi vừa mới nói, Song Long Viện bảo trì Tây Châu ổn định, nhưng họ không có chữ "Chính", thực ra Tây Châu vẫn vẩn đục không chịu nổi. Mọi người như cái xác không hồn, ăn thịt lẫn nhau, chỉ có hư giả an ổn thôi."
"Tiểu cô nương, ngươi nói xem, nàng cắt cương thổ cho địch quốc, là sai sao?"
Vĩnh Ninh cúi đầu, thật lâu sau mới sâu xa nói: "Nếu như sau đó dân chúng sống tốt hơn, đó không sai. Đế quốc, không phải là vì bảo vệ bách tính mới tồn tại sao?"
"Ha ha ha. . . Tốt, có kiến thức! Đại đạo vì công, chúng ta thấy nàng ngốc, nhưng thực tế lại thông minh hơn cả thiên hạ nhiều. Người ngốc thật sự là ta, rõ ràng lúc đi với nàng, nói muốn sáng lập ra một khu vực có công lý, kết quả khi nàng không còn, ta lại đại náo Tây Châu, làm cho dân chúng lầm than, hoàn toàn quên dự tính ban đầu. Ai, là ta khờ a, ta khờ. . ."
Trác Phàm thấy thế thì vỗ nhẹ cánh tay tửu quỷ, trấn an nói: "Ha ha ha. . . Tiền bối ngài không cần để ý, nam nhân mà, lúc hoa tiền nguyệt hạ thì chém gió chút, rất bình thường, ngài không cần quá để trong lòng.