Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch Full)

Chương 1082 - Chương 1083: Đan Thanh Sinh(2)

Đại Quản Gia Là Ma Hoàng Chương 1083: Đan Thanh Sinh(2)

. ."

"Có cl, lão tử không vô sỉ như ngươi, lão tử nói với nàng đều là thật tầm! Lão tử biết, ngươi tâm không chính. Mà ta thấy, càng là người như ngươi, thì càng nên tìm một nha đầu tâm chính, để mà uốn nắn ngươi. Như nàng với ta, ngươi nói nàng ngốc, ha ha ha. . . Chỉ là quá mức thiện lương mà thôi!"

Trác Phàm giật mình, giờ hắn mới nhớ ra. Cảm tình mà tửu quỷ dành cho vị công chúa kia, tựa như cảm giác hắn lần thứ nhất gặp Ngưng Nhi vậy. Những đại kiêu hùng như bọn họ, thật sự phải cần người hồn nhiên, thiện lương như các nàng ở bên cạnh mới cảm thấy an tâm.

Bởi vì đối mặt với thế giới hư ngụy như này, chỉ có người như các nàng, mới có thể làm cho bọn họ cảm thấy nhẹ nhõm tự tại!

Thật lâu, tửu quỷ dốc rươu, lại không thấy rượu chảy ra, chỉ đành bật cười một tiếng, lắc đầu thở dài: "Ai, lại hết rượu rồi, lão phu phải đi tìm chút rượu đây. Các ngươi, những người tuổi trẻ các ngươi, có thể nghe lão phu nói dông dài như thế nửa ngày, thật sự là khó được. Chúng ta hữu duyên, lão phu có thể giúp các ngươi làm một chuyện. Nhưng chỉ là một số việc nhỏ mới có thể, chuyện lớn như kiểu các ngươi muốn thiêu phá tông môn, thì phải nạp card vào, lão phu mới có thể giúp các ngươi!"

"Thứ gì?" Trác Phàm vội vàng hỏi.

Lão gia hỏa này thực lực thâm bất khả trắc, nếu có thể được hắn làm cho một việc thì quá tốt a!

Tửu quỷ trầm ngâm một trận, trong mắt lại nổi lên vẻ hồi ức: "Đó là một bức họa, lúc đó lão phu tự tay vẽ ra vì nàng, một bức họa non sông, là tác phẩm bình sinh lão phu hài lòng nhất. Chỉ là đáng tiếc, sau khi gia tộc của nàng suy sụp, bức họa kia cũng biến mất theo. Lão phu đã từng công khai nói, người nào có thể tìm được bức họa kia, lão phu sẽ đáp ứng cho hắn một điều kiện, nhất ngôn cửu đỉnh. Nhưng đáng tiếc, đã nhiều năm như vậy, vẫn không hề có tin tức nào. Ai, khả năng kiếp này lão phu sẽ không còn được gặp lại nó. . ."

Tửu quỷ lắc đầu, rồi quay người lại, biến mất khỏi đám người.

Trác Phàm quýnh lên nói: "Tiền bối, bức họa kia tên là gì vậy?"

"Há, nó rất nổi danh, tên là, Giang Sơn Xã Tắc Đồ!" Tửu quỷ tuy đã biến mất, thanh âm lại rõ ràng truyền vào ba trong tai người.

Trác Phàm nhíu mày, làm sao cảm thấy quen tai như vậy. Rồi bỗng nhiên, hắn cả kinh nói: "Giang Sơn Xã Tắc Đồ? Đó không phải là. . . Hắn, hắn là Tây Châu đệ nhất nhân, thư họa song tuyệt, Đan Thanh Sinh!"

Hai nữ giật mình sững sờ, ngay sau đó hung hăng gật đầu: "Không sai, chúng ta đã từng nghe qua truyền thuyết về hắn, đã qua một nghìn năm rồi, hắn thế mà còn sống?"

"Họa. . . Họa đâu, ta nhớ Thiên Vũ có bức họa này!" Trác Phàm nhìn Vĩnh Ninh, vội vàng nói, đây chính là triệu hoán phù triệu hoán tuyệt thế cao thủ a!

Vĩnh Ninh cũng quýnh lên, suy nghĩ một chút, miệng lại xẹp xuống nói: "Há, ta nhớ rồi, từ lần trước các ngươi đi đế đô, sau khi tam ca đăng vị thì không thấy nó đâu nữa. Tam ca vốn còn muốn ;ấy bức họa làm sính lễ cho Long Quỳ tỷ tỷ. Nhưng lật khắp toàn bộ quốc khố đều không tìm được!"

"Tên mập mạp chết bầm này!" Trác Phàm bất đắc dĩ thở dài, trong lòng lại thở một hơi dài nhẹ nhõm.

Lúc trước có bức họa này thì không tìm thấy người, bây giờ người xuất hiện, họa lại không còn, chưa hẳn là chuyện xấu. Tuy bọn họ mất đi cơ hội xin Đan Thanh Sinh giúp đỡ, nhưng hoàng thất Thiên Vũ cũng mất a!

Nhất là mập mạp chết bầm kia, nếu có bức họa nơi tay, lại biết được Đan Thanh Sinh còn sống, hắn còn không nhanh chóng cầu phục quốc a! Vậy Lạc gia đi đâu?

Trác Phàm thầm gật đầu: "Không thấy thì tốt, tốt lắm, hic. . ."

Một phương diện khác, tầng cao nhất Thông Thiên Các, chủ vị có hai vị lão giả đangngồi, một vị tóc trắng phơ, mặt như trẻ sơ sinh, trong hai con ngươi rạng rỡ tinh quang; một vị khác là lão giả tóc đen, râu dài phiêu đãng, sắc mặt lạnh lùng, uy nghiêm.

Phía dưới bọn họ là một đám cường giả Hóa Hư, chính là trưởng lão cung phụng từ các tông đến đây!

"Cứ quyết định như vậy, Song Long hội ba ngày sau bắt đầu, vẫn quy củ cũ, so đấu từ hạ tam tông trước, các vị lui xuống đi!" Lão giả tóc trắng đạm mạc nói.

Mọi người cùng nhau hạ bái, khom người nói: "Vâng!"

Lúc này, ngoài cửa xuất hiện một bóng người, khom người nói: "Tham kiến hai vị Chí Tôn, khởi bẩm hai vị Chí Tôn, kết giới phát sinh khác thường!"

"Khác thường gì?".

Người kia vội vàng nói: "Lần này Song Long hội có chín tông đến, cửa nên mở chín lần. Nhưng chúng ta phát hiện, kết giới lại mở tới mười lần, sợ là có người âm thầm trà trộn vào!"

Lão nhân tóc trắng gật đầu nói: "Được rồi, ta đã biết, ngươi lui xuống trước đi, nhớ chặt chẽ đề phòng!"

"Vâng!" người kia khom người lui ra.

Đợi đến khi nơi đây chỉ có hai người, lão nhân tóc trắng mới nhìn lão giả tóc đen, cau mày nói: "Kết giới của chúng ta, nếu không có thực lực, không có thủ pháp kết ấn đặc thù, là không thể nào vô thanh vô tức trà trộn vào. Ngươi nói. . . Có phải là hắn trở về hay không?"

"Có thể trốn vào ngay dưới mắt hai người chúng ta, lại quen thuộc Song Long Viện như thế, toàn bộ Tây Châu, chỉ có hắn! Chỉ là không biết, hắn đột nhiên trở về là muốn làm gì, hi vọng đừng có gây ra rắc rối gì nữa!" Tóc đen lão giả than nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ nhắm mắt lại.

Lão giả tóc trắng cũng gật đầu, thở dài ra một hơi.

Đã từng đệ tử đắc ý nhất của hai người chúng ta, lần này lại quay về sư môn, hắn muốn làm gì đây. . .

Bình Luận (0)
Comment