"Sau ba ngày thi đấu?"
Trong sân nhỏ, Trác Phàm kinh dị nhìn ba vị cung phụng vừa mới trở về, sắc mặt dần dần ngưng trọng xuống. Quay đầu lại nhìn các gian phòng, bên trong đó là các đệ tử đang đột phá, mặt ủ mày chau nói: "Thời gian sao gấp gáp vậy, không biết có thể theo kịp hay không. Ta nói các ngươi, rõ ràng biết chúng ta cần thời gian, sao không xin thêm chút thời gian?"
Dương Sát trừng mắt, giận không chỗ phát tiết mà quát lên: "Nhiều người như vậy cùng quyết định, ba người chúng ta chỉ là hạ tam tông nho nhỏ thì có thể phủ quyết sao? Bây giờ nói thời gian eo hẹp, ngươi phải sớm làm gì đi."
"Ai, vậy chỉ có thể xem tạo hóa của bọn họ!" Trác Phàm lắc đầu than.
"Trác Phàm, ngươi lĩnh đội Ma Sách Tông chúng ta, có thể đáng tin hơn chút không? Cái gì gọi là xem tạo hóa, đây là ngươi sớm không có kế hoạch chu toàn? Còn nữa, hai nữ nhân ngoài kia là chuyện gì, đến giờ này còn tán gái, ngươi còn có trách nhiệm hay không. . ."
Dương Sát mắng to lên, giương nanh múa vuốt, nếu không phải có hai vị cung phụng ngăn cản, đoán chừng hắn còn muốn xông lên làm thịt Trác Phàm.
Trác Phàm lại thờ ơ nghiêng đầu, nhún nhún vai, huýt sáo, cứ như thể việc không liên quan đến mình. Nhưng trong lòng hắn lại đang cẩn thận tính toán thời gian.
Nếu hắn không đoán chừng sai, trong vòng ba ngày hẳn là có thể toàn bộ đột phá. Chỉ là tùy từng người mà khác nhau, ai biết sẽ không xuất hiện ngoài ý muốn? Vạn nhất có người cảm thấy nwngqua, muốn đột phá tiếp, bế quan thêm mười ngày nửa tháng, không phải là không thể a!
Cái gọi là lâm thời ôm chân phật, chạy đến nơi này, trước khi so tài lại lâm thời đột phá, trong chín tông, sợ chỉ có Ma Sách Tông làm như vậy!
Nếu để các tông môn khác biết, không trợn mắt há hốc mồm là không thể. Đại ca, các ngươi có phải quá tiêu dao tự tại rồi hay không, không có chút áp lực tâm lý nào sao? Đánh nhau đến nơi rồi còn đột phá sát giờ như thế!
"Được rồi, cứ như vậy đi, trước ngày đại chiến, các ngươi cứ kéo dài thêm chút thời gian. Nếu không nổi thì một mình ta đánh là được!"
"Một mình ngươi cái quỷ!" Dương Sát tức thở hổn hển, mắng to: "Ngươi cho rằng đây là chỗ cho mình ngươi thể hiện? Song Long hội cá nhân chiến là rút thăm chiến, đoàn thể chiến là duy nhất một lần quyết chiến. Đầu tiên cá nhân chiến, một mình ngươi đánh với cả mười người à?"
Quỷ Sát lắc đầu, ngượng nghịu nói: "Ai, ta biết ngươi đánh được, nhưng đại hội có quy củ, ngươi chỉ có thể đánh một trận mà thôi, sau còn phải đoàn thể chiến, tổng hợp lại mới quyết ra thứ tự tông môn. Cho nên tông chủ mới nói, một mình ngươi mạnh cũng vô dung, còn tại đoàn thể tranh tài thì lại có đại ưu thế!"
Trác Phàm thở dài: "Ai, Song Long hội này nhiều quy củ như vậy, mọi người cùng nhau xông lên, quần ẩu một trận không phải rất nhanh sao?"
"Ha ha ha. . . Đây vì tổng hợp xác định và đánh giá tiềm năng các tông mà!" Âm Sát cười khổ nói.
"Vậy thì được rồi, đi bước nào tính bước đó vậy, phó thác cho trời!"
"Ta để ngươi phó thác cho trời, để ngươi phó thác cho trời. . ."
Nghe Trác Phàm nói thế, ba người cạn lời, Dương Sát càng tức giận đến nổi trận lôi đình, muốn nhào tới. May mà hai người khác cực lực ngăn cản, mới kéo hắn ra được. Nếu không, hắn không lại muốn đấm nhau với Trác Phàm một trận!
Rồi liên tiếp ba ngày trôi qua, các đệ tử đều không có động tĩnh gì, điều này làm ba người bọn họ tuyệt vọng. Nếu không phải sợ có hại tu vi những đệ tử này, lại bị Trác Phàm ngăn trở, Dương Sát thật hận không thể xông vào, cưỡng ép lôi bọn họ ra ngoài.
Cộc cộc cộc! Lại một tiếng quen thuộc đập cửa vang lên, bên ngoài viện đang đứng đấy bóng người áo bào xám, cúi người hành lễ nói: "Chư vị khách quý Ma Sách Tông, Song Long hội sắp bắt đầu, nhưng không thấy chư vị, trưởng lão đặc phái ta đến mời!"
Dương Sát bất đắc dĩ nhìn Trác Phàm, giận dữ nói: "Ai, làm sao đây?"
"Kéo dài thời gian!" Trác Phàm thản nhiên nói.
Cả người Dương Sát run run, hung ác lườm hắn, rồi bỗng dưng ôm bụng kêu to: "Ai u, cái bụng của ta đau quá, đồ ăn chỗ các ngươi không sạch sẽ, ta muốn vào nhà xí. . ."
"Khách quý, tất cả mọi người là tu giả, chúng ta không cung cấp thức ăn hay rượu, còn nữa, với tu vi của ngài, làm sao mà đau bụng được, không phải ngài ăn nhầm độc đan gì chứ!" Người kia sững sờ nói.
Bàn tử lập tức ngừng giả bổ, cả khuôn mặt đỏ bừng, sau đó rực rỡ cười nói: "Ha ha ha. . . A, thật thần kỳ a, ngươi nói xong, ta còn thực sự không còn đau nữa!"
Ngu ngốc!
Bọn người Trác Phàm trì trệ, tất cả đều cạn lời!
"Nếu không còn chuyện gì, thì mời đi theo ta!" Người kia hừ lạnh một tiếng, nói mà còn chẳng thèm nhìn bọn họ, nói xong thì đi thẳng, vừa đi còn vừa lầm bầm: "Gặp tên lớn gan rồi, còn chưa gặp tên nào không có gan như thế, trước đại tài thế mà giả bệnh. Đã không dám lên đài, ngươi tới đây nhi làm gì, có bệnh sao!"
Dương Sát biệt khuất nhìn sang Trác Phàm hung tợn nói: "Tiểu tử, hôm nay lão tử bị hạ nhân khinh bỉ, toàn là bởi vì ngươi. Bây giờ chúng ta đi kéo dài thời gian cho ngươi, nếu ngươi không lấy lại mặt mũi cho chúng ta, chúng ta thề không bỏ qua cho ngươi, hừ!"
Nói xong, Dương Sát hừ lạnh rời, hai người còn lại cũng theo thật sát.
"Ngươi mất mặt, liên quan méo gì ta, ai mà biết ngươi ngu như vậy?" Trác Phàm trợn mắt nghĩ, nhưng nhìn nguyên một đám đệ tử trong các gian phòng vẫn không có động tĩnh gì, hắn quả thật không nhịn được mà nhăn mày lại.
Đám nhãi con này, làm cái gì mà lâu thế?
Ông! Bỗng nhiên, một chấn động không gian rõ ràng xuất hiện, khí thế cường đại toát ra từ trong phòng, tràn ngập cả cái trong sân nhỏ. Trác Phàm sáng mắt lên, đó chính là gian phòng của Thích Trường Long.
Ngay sau đó, từ xung quanh lại liên tiếp phát ra những chấn động, khí thế cường hãn cuồn cuộn.
Trác Phàm càng ngày càng sáng mắt, miệng đều không tự chủ mà nhếch lên.
Thành thục trứng lớn, rốt cục từng cái phá xác, tiếp đó, chính là thời điểm để các ngươi giương cánh bay cao, ha ha ha. . .
Một phương diện khác, bên trong một quảng trường khổng lồ, bốn phương tám hướng khán đài đều ngồi đầy người, tất cả đều là người hiển quý từ các đại đế quốc Tây Châu, được phái tới chứng kiến thực lực các tông.
Vĩnh Ninh Vân Sương đầy mong đợi nhìn xuống phía dưới, lại mãi không tìm được bóng dáng đám người Ma Sách Tông, chỉ thấy kỳ quặc.
Mà người Huyền Thiên Tông và Ngự Thú Tông lại đi tới nơi này, đang yên tĩnh đứng trên đài chờ rút thăm. Trước mặt bọn họ là một lão đầu râu bạc, chính là trưởng lão phân xét lần này!
Đệ tử hạ tam tông quyết chiến, Song Long Chí Tôn không có rảnh đi xem, phái trưởng lão đến ứng phó đã rất không tệ.
Điều này làm những người muốn thấy diện mạo hai vị mạnh nhất Tây Châu, Song Long Chí Tôn cảm thấy rất thất vọng!
Đúng lúc này, người trung niên áo bào xám đi đến trước mặt lão giả, khom người cúi đầu nói: "Khởi bẩm trưởng lão, người Ma Sách Tông đến!" sau đó khinh bỉ nhìn ba người sau lưng, rồi lui xuống.
Trưởng lão kia giương mắt nhìn lên, liền nhíu mày, không hiểu nói: "Ba vị cung phụng, làm sao chỉ có các ngươi đến, đệ tử của các ngươi đâu?"
Ách, cái này. . .
Ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, lại không biết nên mở miệng như thế nào, cuối cùng vẫn là Dương Sát nhắm mắt nhịn nhục nói: "Khởi bẩm trưởng lão, đệ tử chúng ta lâm thời có một số việc trì hoãn, muộn một chút nữa mới tới được!"
"Ha ha ha. . . Cái gì mà trì hoãn, bọn họ căn bản là sợ bản đại gia, không dám tới!" Thế mà, Dương Sát vừa dứt lời, một giọng điệu vô cùng phách lối vang lên, giương mắt nhìn lên, đương nhiên là thằng thèm đòn Hôi Hùng.
Hôi Hùng lúc lắc thân thể to lớn, đi đến chính vị trí trung tâm trên đài, nhìn tất cả mọi người, dương dương đắc ý nói: "Các ngươi có lẽ không biết, gần nửa năm trước, ta đơn thương độc mã quét sạch tinh anh môn Ma Sách Tông. Giờ bọn chúng không người có thể phái ra, chỉ có thể phái tới mấy tên già nua yếu ớt, lại còn lấy tiểu tử Thần Chiếu tam trọng làm người lĩnh đội! Lúc đó ta hảo tâm đi đề điểm bọn chúng, xem ra bọn chúng cũng thức thời hiểu ra, rốt cuộc biết đây không phải nơi dành cho bọn chúng, đã hoảng sợ chạy mất rồi, ha ha ha. . ."
Nghe vậy, toàn bộ hội trường ầm ĩ hẳn lên, thanh âm hối hả, nối không dứt. Mọi người đều châu đầu ghé tai, cảm thấy kinh dị vô cùng.
Chẳng lẽ đúng như người này nói, người Ma Sách Tông bị sợ nên chạy? Vậy thật quá mất mặt, còn mất mặt hơn việc lên đài rồi thua, thật có thể nói là chuyện nhục nhã nhất trăm ngàn năm qua của Song Long hội a!
Vị trưởng lão phân xét không biết thực hư, bèn nhìn sang Dương Sát. Ba người Dương Sát lại không biết nên giải thích như thế nào, chỉ có thể kìm nén một cơn tức giận, trong lòng nổi nóng.
Hôi Hùng thấy thế còn cho là mình đoán đúng, càng thêm lớn lối, nhìn sang Huyền Thiên Tông phương, cười lớn: "Xem ra lần tranh đoạt này, chỉ còn hai bên chúng ta!"
Các cô nương Huyền Thiên Tông khinh thường bĩu môi. Sau khi được chứng kiến thực lực kinh khủng của Trác Phàm, các nàng nào sẽ tin tưởng mấy lời ngu xuẩn này? Trác công tử bị tên mãng phu làm sợ chạy sao, nói đùa cái gì vậy? Đây chính là cao thủ có thể đập cho đệ tử thiên tài của thượng tam tông ra bã, Hôi Hùng hắn còn chẳng có tư cách được giao thủ với Trác công tử.
Cảm nhận được ánh mắt xem thường của chúng nữ, Hôi Hùng giận dữ thở phì phò. Hắn đang tính lớn tiếng gào lên, thì một giọng nói vang lên: "Mau nhìn, đó là ai?"
Nghe được lời này, mọi người cùng quay đầu, liền giật nảy cả mình, đều cảm thấy khó hiểu. Chỉ là hạ tam tông chi chiến, sao bọn họ lại tới. . .