Trong ánh mắt kinh dị của mọi người, ba bóng người bộ dáng giống nhau chầm chậm đi tới, chính là tam huynh đệ Hàn gia của Ma Hồn Tông.
Giương mắt nhìn hai đội trên đài, đại công tử Hàn gia khẽ chau mày, thì thào nói: "Thế nào, Ma Sách Tông còn chưa tới sao?"
Hàn tam thiếu nhìn xung quanh, sau khi không thấy thân ảnh quen thuộc thì đề nghị: "Xem ra là chưa tới, đại ca, hay là chúng ta đi trên khán đài chờ?"
Đại công tử gật đầu, rồi đi lên trên khán đài, vừa đi vừa nói: "Ta đã không kịp chờ đợi muốn mở mang kiến thức, xem con quái vật mà các ngươi nói!"
"Ha ha ha. . . Đại ca, hắn nhất định sẽ là đối thủ tốt của ngươi!" Hàn tam thiếu, Hàn nhị thiếu cùng cười nói.
Mọi người thấy thế thì càng bàn tán xì sào.
"Chuyện gì xảy ra vậy, đệ nhất thiên tài Ma Hồn Tông, Hàn Vân Phong, thế mà đích thân đến nơi đây đến xem hạ tam tông tỷ thí, chẳng lẽ hạ tam tông có đối thủ khiến hắn để ý!"
"Làm sao có thể? Ma Hồn Tông chính là trung tam tông, thực lực cường hãn, hạ tam tông sao có thể so sánh? Ta thấy chỉ một mình Hàn công tử đã có thể đơn đấu toàn bộ hạ tam tông rồi!"
"Lời tuy không sai, nhưng hắn tự mình tới đây để làm gì?"
"Chắc là nhàm chán không có việc gì, tùy tiện đi dạo thôi, ha ha ha. . ."
"Chỉ đơn giản như vậy sao?"
Không chỉ là bọn họ, đến cả trưởng lão bình phán cũng nhíu mày hồ nghi.
Giữa các tông môn với nhau, đẳng cấp luôn sâm nghiêm, chính là thực lực vi tôn!
Thượng tam tông xem thường trung tam tông, trung tam tông xem thường hạ tam tông, đã là trạng thái bình thường.
Vậy mà lần này, ba vị trụ cột Ma Hồn Tông đi xem hạ tam tông thi đấu, là có ý gì? Chẳng lẽ lần này thực lực Ma Hồn Tông không đủ, thật lo lắng bị hạ tam tông chọn mà khiêu chiến à, cho nên đặc biệt đến đây điều tra địch tình?
Nhưng không đúng lắm a, thực lực ba người này cao như vậy, không giống như sẽ lo lắng bị khiêu chiến. Vậy đến cùng là vì cái gì, thật chẳng lẽ là do nhàm chán?
Bọn người Thủy Nhược Hoa lại hung tợn nhìn ba người kia, nghiến răng nghiến lợi, nhấy là nhìn Hàn tam thiếu, càng là trợn mắt lên. Lúc trước vì tranh giành linh dược, Thủy Nhược Hoa bị thương dưới tay tên ma đầu kia, hao hết tâm lực mới liệu thương thành công. Mối thù này, làm sao có thể không nhớ? Mà lại, không chỉ nàng, toàn bộ bọn tỷ muội Huyền Thiên Tông đều khắc ghi trong lòng!
Cảm nhận được bao nhiêu oán độc ánh mắt chĩa tới mình, Hàn tam hiếu khinh thường nâng lên ngón giữa, khinh bỉ xùy cười.
Một đám tiểu nha đầu, các ngươi muốn ghi hận bổn công tử, các ngươi không có tư cách này!
Vân trưởng lão chợt quát lạnh nói: "Nhược Hoa, tỉnh táo lại, mục tiêu của chúng ta không phải trung tam tông, đừng có tùy tiện gây chuyện!"
Ách, đứng đầu hạ tam tông? Ngài chắc chắn chứ?
Các cô nương nghe được lời này, nét mặt biến mất hết sự tức giận, kỳ dị nhìn trưởng lão.
Vân trưởng lão, mục tiêu này là mục tiêu ba tháng trước a, giờ ngài còn bình tĩnh có mục tiêu cao như vậy, có phải quá khó xử cho chúng ta rồi hay không? Thử hỏi, ngài ném Ma Sách Tông đi đâu rồi?
Vân trưởng lão lúc này cũng ngớ người tỉnh lại, nghĩ tới thực lực kinh khủng của Trác Phàm mà đỏ bừng mặt lên, vội ho một tiếng, nói: "Ừm. . . Vậy vị trí thứ hai nha :, các ngươi cố hết sức là được!"
Nghe được lời này, mọi người mới gật đầu, thở dài ra một hơi. Bọn họ còn thật sợ vị trưởng lão này bức bọn họ đi liều mạng với Ma Sách Tông đây, vậy thì thật là châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình, không khác gì đi chết!
Hôi Hùng lại không coi ai ra gì, cười to nói: "Ha ha ha. . . Rất tốt, các ngươi quả nhiên rất thức thời, biết lần này vị trí đầu hạ tam tông sẽ là của Ngự Thú Tông chúng ta, lui mà cầu thấp hơn, bảo vệ vị trí thứ hai, tốt lắm!"
Mọi người khinh thường bĩu môi, quả quyết không để ý tới hắn!
Nhưng thấy thế, Hôi Hùng còn cho là bọn họ bị khí thế của mình chấn nhiếp, không phản bác được, càng thêm phách lối cười to: "Cái gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, các ngươi nhận thua trước mặt bản đại gia, không có gì phải mất mặt, không cần chán ngán thất vọng như vậy, không phải còn có Ma Sách Tông già yếu tàn tật lót đáy cho các ngươi sao? Dù sao, ta đã được ba vị công tử Ma Hồn Tông ưu ái a!"
"Cái gì, ngươi được đám người Hàn tam thiếu ưu ái?" Thủy Nhược Hoa kì quái hỏi, ánh mắt như nhìn một tên ngu ngốc.
Trưởng lão bình phán cũng bất đắc dĩ lắc đầu, không còn gì để nói.
Tâm tính của đệ tử Ngự Thú Tông, thật là tốt a! Chỉ là, có phải hơi quá rồi hay không. . .
Không để ý ánh mắt của mọi người, Hôi Hùng kiêu ngạo ngửa cao đầu, đắc ý nói: "Có lẽ các ngươi còn không biết, ngày đó sau khi ta và sư phụ đến đại náo Ma Sách Tông một trận, trên đường xuống núi thì gặp Hàn nhị thiếu. Bọn họ biết được công tích vĩ đại của ta, đã đặc biệt sùng bái, khen không dứt miệng!"
Lỗ trưởng lão đầy mặt ý cười, bận bịu gật đầu không ngừng, lại thực sự tin tưởng lúc trước mọi người Ma Hồn Tông tán dương đệ tử hắn là phát ra từ đáy lòng.
Hàn nhị thiếu đứng tại trên đài cao thấy thế thì xạm mặt lại, cạn mẹ lời.
Hai sư đồ là ngu thật hay là giả ngu vậy, lúc trước nói mát không nghe ra ngay, còn có thể hiểu là phản ứng chậm, nhưng thời gian dài như vậy, các ngươi thế mà còn coi là thật, còn lấy việc này ra mà đắc chí, đây chắc chắn là IQ có vấn đề!
Hôi Hùng thở dài, "Ai, cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ! Không ngờ Hôi Hùng ta bởi vì thực sự quá ưu tú, nên mới được ba vị thiếu chủ Ma Hồn Tông để mắt tới, thật sự khiến ta tâm thần bất định a!"
Rồi hắn còn hướng lên ba người trên đài cao, hung hăng ôm quyền, hét lớn: "Ba vị công tử, các ngươi yên tâm đi, tâm ý của các ngươi, ta đã biết. Được các ngươi nhận định là đối thủ mạnh nhất, sau khi ta lấy được danh vị đứng đầu hạ tam tông, nhất định sẽ tìm ba vị lĩnh giáo cao chiêu, báo ân ba vị đã tự hạ thấp địa vị, đến đây lên tiếng ủng hộ!"
Lời vừa nói ra, mọi người trên khán đài liền ồn ào lên. Nhìn Hôi Hùng đang đầy khí khái phóng khoáng, dáng vẻ anh hùng nặng anh hùng, lại nhìn về phía ba người Hàn gia Tam thiếu, tất cả đều hiện vẻ ngạc nhiên.
Hôi Hùng mặc dù là Thần Chiếu cửu tầng, nhưng hắn thật sự được ba vị công tử này để ý, xem hắn là đối thủ mà đến đây quan chiến sao? Vậy mình phải quan sát vị Hôi Hùng này thật kỹ, biết đâu đây là một con hắc mã thâm tàng bất lộ!
Hàn Vân Phong gượng gượng mặt, quay đầu nhìn sang Hàn nhị thiếu, cười lạnh nói: "Nhị đệ, ngươi biết thằng ngu này à?"
"Ây. . . Đại ca, lúc trước chỉ là đùa hắn hai câu, ai ngờ hắn lại tin là thật. Mà lại vạn vạn không ngờ, sư phụ hắn cũng tin nốt, cái này. . ."
"Hừ hừ hừ. . . Thật đúng là có gì sư phụ thì có đồ đệ đó! Chúng ta bị đám ngu ngốc này vô tình sử dụng, giúp hắn tụ lên thanh thế, ta thấy rất khó chịu!" Hàn Vân Phong lạnh lùng nói.
Hàn nhị thiếu đề nghị: "Vậy làm sao bây giờ, hay là để ta đi làm sáng tỏ?"
"Làm sáng tỏ cái gì? Trèo càng cao, té càng đau, đợi một lát nữa cho hắn tự ăn ác quả đi!" Hàn Vân Phong cười lạnh nói.
Đột nhiên, một đạo xích mang lóe qua, nhiệt độ toàn bộ hội trường đột nhiên tăng lên. Một thanh niên tóc đỏ xuất hiện trên đài cao, đôi lãnh mâu nhìn chằm chằm sân thi đấu, thì thào nói: "Con quái vật kia sao còn chưa xuất hiện!"
"Thượng tam tông, đệ nhất thiên tài Ma Viêm Tông, Viêm Ma?" Hàn Vân Phong thốt lên, đồng thời sắc mặt ngưng trọng xuống.
Không chỉ là hắn, những người còn lại thấy đệ nhất thiên tài Ma Viêm Tông đến đây cũng giật nảy cả mình. Hôm nay có chuyện gì vậy, chiến đấu giữa hạ tam tông thôi, thế mà lại kinh động đến hai vị đại đệ tử trung tam tông thượng tam tông, chẳng lẽ hạ tam tông thật có nhân vật nào khiến bọn họ kiêng kị sao?
Cái này. . . Thật quá không thể tưởng tượng mà.
Ba người Hàn tam thiếu đến, còn có thể vu vơ giải thích là nhàm chán đến xem vui, vậy Viêm Ma đến, lại giải thích như thế nào? Chẳng lẽ cũng đang nhàm chán?
"Đại ca, còn quái vật này tới làm gì vậy?" Hàn nhị thiếu đầy ngưng trọng nói.
Hàn Vân Phong chậm rãi lắc đầu, cũng nghi hoặc nói: "Ta nào biết, chỉ là, người này xuất hiện, nhất định không phải ngẫu nhiên, sẽ không phải cùng để mắt tới kẻ kia chứ. Nếu đúng vậy thì hỏng bét rồi!"
"Làm sao?" Hàn tam thiếu sững sờ, không hiểu hỏi.
Hàn Vân Phong than nhẹ: "Các ngươi không nghĩ tới sao, người có thể được Viêm Ma trịnh trọng đối đãi như vậy, sẽ là nhân vật đáng sợ cỡ nào!"