Trên đài cao, Thủy Nhược Hoa phẫn hận, nghiến răng nghiến lợi thét lên:
"Viêm Ma!"
"Nhược Hoa, nơi này là Song Long Viện, không được gây chuyện!" Vân trưởng lão vỗ vỗ vai nàng, cảnh cáo: "Huống hồ, chúng ta không thể trêu vào Viêm Ma. Phía sau hắn là Ma Viêm Tông, chúng ta càng thêm không thể trêu vào!"
Thủy Nhược Hoa nghe vậy chỉ đành thở dài một tiếng, cúi thấp đầu. Cứ như vậy xem ra, thù của bọn họ là không báo được rồi, tông môn cũng sẽ không để các nàng đi chết vô ích! Nghĩ đến đây, Thủy Nhược Hoa nắm chặt quyền lại, móng tay đâm vào cả trong thịt, nhưng nàng lại không có cảm giác đau chút nào.
Hôi Hùng thấy Viêm Ma mà giật mình lo lắng, thật lâu mới mắt đầy lệ quang nói: "Sư phụ à, đồ nhi bị Viêm Ma để mắt tới!"
"Ừm, tuy rất nguy hiểm, nhưng hoàn toàn chứng minh thực lực ngươi đã được đệ nhất thiên tài Ma Viêm Tông coi trọng, vi sư coi ngươi làm vinh!" Lỗ trưởng lão kích động nói.
Nghe vậy, mọi người thi nhau lảo đảo, sau đó khinh bỉ nhìn hai người. Hai người này quá tự luyến a, dựa vào cái gì mà dám nói Viêm Ma vì bọn họ mà đến? thực lực còn chưa đến Hóa Hư cảnh, dựa vào cái gì mà nói Viêm Ma để mắt tới?
Trưởng lão bình phán cũng hồ nghi quá đỗi, nhưng nghĩ không ra nguyên do, chỉ biết là chờ đến lúc tỷ thí sẽ rõ, bèn hô lớn: "Thời gian không còn sớm, các tông mau tới rút thăm đi. Lần này cá nhân chiến, hình thức là xa luân chiến. Nơi này có ba que trúc, phía trên có đánh số. Hai người đầu tiên sẽ chiến với nhau, một phương thua sẽ chiến với người thứ ba, sau đó người thứ ba lại chiến với người thắng! Kết quả sẽ định ra thành tích cá nhân chiến!"
Nói rồi, trong tay trường lão sáng lên, xuất hiện một ống trúc! Trưởng lão của Huyền Thiên Tông và Ngự Thú Tông liếc nhìn nhau, đều ào ào tiến lên, chuẩn bị rút thăm. Ba người Dương Sát thì lại nhìn về phía cửa ra vào, nhưng thấy Trác Phàm vẫn không đến, mà lòng nóng như lửa đốt.
"Ừm. . . Trưởng lão, nhân mã của chúng ta còn có một số việc trì hoãn, có thể đợi một lát hay không?" Dương Sát cười lấy lòng hỏi.
Trưởng lão kia lại lạnh lùng nói "Thời gian đã đến, không ai có thừa thời gian chờ các ngươi, ngươi tranh thủ rút thăm đi. Nếu như vận khí các ngươi tốt, rút được vị trí thứ ba thì còn thời gian đấy!"
"Ừm, tuy biết như thế, có điều. . ." Dương Sát gãi đầu, đôi chân mập mạp cứ di di trên mặt, lại không tiến lên trước.
Trưởng lão bình phán thấy thế liền giận dữ quát: "Ngươi có rút thăm không, không rút thăm coi như bỏ quyền!"
"Ta rút ra rút. . . ta rút là được mà : !" Dương Sát cuống lên nói, rồi khổ sở đi lên phía trước.
Âm Sát chợt hét lớn một tiếng, "Dương Sát, chọn cho tốt vào!"
Dương Sát lập tức giận giữ quát lên: "Có gan thì ngươi thay ta chọn đi!"
Âm Sát liền làm ra dáng vô tội: "Ngươi tự nhiên đi, coi như ta chưa nói gì!"
Dương Sát đầy vẻ u sầu, do dự đi đến trước mặt trưởng lão, bên cạnh là hai trưởng lão phương địch đang cười âm hiểm, trong lòng hắn đang mắc tổ tông mười tám đời nhà Trác Phàm.
Thằng ranh con này, làm sao còn chưa đến!
"Dương Sát cung phụng, mời!" Vân trưởng lão cười xấu xa nói.
Dương Sát hung hăng trừng Vân trưởng lão, hận đến nghiến răng nghiến lợi! Lão nhi này thật đủ khốn nạn, nếu không có chúng ta, các ngươi có thể bình an đến nơi đây sao. Bây giờ thấy chúng ta gặp nạn, thế mà còn cười.
Hừ, ngươi chờ đó cho lão tử!
Dương Sát kìm nén cơn giận, khẽ cắn môi, vung tay lên, đôi tay mập mạp luồn vào hộp gỗ.
Lúc hắn rút ra một que trúc, nhìn xuống, hắn giật mình, vẻ mặt như có xúc động muốn khóc.
"Thế nào, rút được số mấy?" Quỷ Sát thấy thế thì trầm mặt xuống, vội vàng hỏi.
Dương Sát vạn phần xấu hổ đưa que trúc cho hai người, còn nói: "Xin lỗi, vận khí không tốt lắm, rút được số 1!"
Hai người Âm Sát chỉ biết thở dài một hơi. Vân trưởng lão và Lỗ trưởng lão thì thoải mái cười to. Bây giờ đệ tử bọn họ không tới, vòng thứ nhất không đánh, mất điểm, đây chính là tổn thất không nhỏ a!
Nhìn hai người một bộ tiểu nhân đắc chí, cười trên nỗi đau của người khác, Dương Sát hận đến nghiến răng, lại chẳng thể làm gì. Hai lão đầu cũng tuần tử rút ra hai tấm thẻ. Ngự Thú Tông là vị trí thứ hai, Huyền Thiên Tông thứ ba!
"Ai, vốn định triển lộ uy phong của tông ta, không ngờ Ma Sách Tông vậy mà không ai ra trận, lão tử kêu bọn họ đừng lên đài, bọn họ còn thật không dám lên sân! Thôi, chúng ta cũng vẫn chiếm lời, ha ha ha. . ." Hôi Hùng khinh bỉ xùy cười.
Đột nhiên, một giọng nữ vang lên: "Đệ tử Ma Sách Tông còn chưa tới, không bằng hai tông chúng ta trao đổi, Huyền Thiên Tông chúng ta lên trước đi!"
Mọi người nhìn về phía phát ra tiếng, mới thấy là đám người Thủy Nhược Hoa đang ôm quyền trước mặt trưởng lão bình phán.
Dương Sát cảm kích nói: "Vẫn là nha đầu ngươi có lương tâm, trưởng lão, Huyền Thiên Tông nguyện ý trao đổi với chúng ta, để bọn họ lên trước đi!"
Hắn vừa dứt lời, Vân trưởng lão đã gầm thét: "Nói bậy, chúng ta không đồng ý!"
Sau đó ôm quyền nói: "Trưởng lão, đệ tử của ta hồ ngôn loạn ngữ, đừng nghe nàng." Rồi hắn lại quay người hung tợn trừng Thủy Nhược Hoa, trách mắng: "Nhược Hoa, ngươi nói mò gì đấy, còn không mau lui xuống?"
Thủy Nhược Hoa run lên, nhìn Dương Sát, chỉ biết đưa một ánh mắt xin lỗi, bất đắc dĩ thở dài rồi lui về. Nàng thấy, đây là cơ hội báo ân, báo ân Ma Sách Tông cứu trợ. Nhưng nàng cũng hiểu ý trưởng lão, Ma Sách Tông có Trác Phàm, thực sự quá mạnh. Lần này có thể để bọn họ mất một lượt điểm, là không thể tốt hơn, chỉ là, lương tâm mọi người cũng rất băn khoăn, đây không phải chính là vong ân phụ nghĩa sao!
Sở Khuynh Thành từng là lâu chủ Hoa Vũ Lâu, trải qua các loại chuyện, loại người lục đục với nhau, thì hiểu được, nên thản nhiên nói: "Sư tỷ, bây giờ chúng ta đã là thù địch, thì không cần thiết thủ hạ lưu tình. Còn nữa, chút chuyện nhỏ như vậy, không làm khó được người kia!"
Tất cả mọi người sững sờ, thầm nhủ. Khuynh Thành không phải thích Trác công tử sao, sao bây giờ lại không cân nhắc cho hắn? Chẳng lẽ vì yêu quá, lại không được hồi đáp mà biến thành hận?
Chỉ là, các nàng làm sao biết, người hiểu Trác Phàm nhất là Sở Khuynh Thành. Trác Phàm cần gì, không cần gì, trong nội tâm nàng đều nhất thanh nhị sở. Chuyện nhỏ nhặt như này, rất rõ ràng là không cần các nàng ra tay giúp đỡ!
"Vân lão nhi, ngươi thật không có lương tâm, còn tự dưng chính đạo tông môn, ngươi còn không bằng một nữ oa!" Dương Sát khinh thường, châm chọc nói.
Vân trưởng lão cười lạnh: "Huyền Thiên Tông chúng ta không có bất kỳ liên quan gì với Ma Sách Tông các ngươi, lúc trước các ngươi cũng đã nói rất rõ ràng, đường lớn lên trời, mặc người đi. Các ngươi đi được, vì sao chúng ta không đi được? Chúng ta không nợ các ngươi cái gì! Bây giờ hai tông lại đang cạnh tranh, chúng ta càng không cần thiết phải có lương tâm với các ngươi!"
"Ngươi. . ." Dương Sát giận dữ, tức giận đến đỏ bừng cả mặt, thầm hận, Huyền Thiên Tông quả nhiên lang tâm cẩu phế, ra vẻ đạo mạo. Sớm biết thế, lúc trước không nên xuất thủ tương trợ, để bọn họ chết hết trong tay Viêm Ma mới tốt!
Mọi người không rõ nội tình, tất nhiên không biết ân oán giữa hai bên. Viêm Ma biết rõ, liền khinh bỉ nói thầm: "Hừ, cái gì mà chính đạo tông môn, chỉ là một đám người vong ân dối trá, Ma Sách Tông vì vậy mà không thể tham chiến, thật là đáng tiếc, còn con quái vật kia. . ."
"Đệ tử Ma Sách Tông có đến hay không, nếu như không đến, vậy trận này coi như thua!" Trưởng lão bình phán lạnh lùng nói.
Đúng vào lúc này, một cỗ khí thế cực kỳ cường hãn tràn vào trong hội trường, khiến không ít người khí tức trì trệ. Đồng thời, một giọng nói quen thuộc vang lên: "Ha ha ha. . . Xin lỗi, đệ tử Ma Sách Tông đến đây. . ."